Bên kia là còn lại dòng sông, cánh buồm anh nửa đời đi không hết. Em xa quá, mùa thu thì chẳng biết có một người úp mặt khóc hoàng hôn. Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên? Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm, thành muối mặn thành vô tư sóng biển, để vơi đầy năm tháng cũng vì nhau. Bên kia là còn lại nỗi đau, khao khát ấy của một trời hoa phượng, lẽ nào em, lẽ nào tôi hoang tưởng? Lá vàng thu tiếc nuối giữa tay người.
Bên kia là day dứt khôn nguôi. Đồng vọng mãi lời chia ly thầm lặng. Phải mùa hạ dâng hết mình cho nắng nên mùa thu chớm lạnh đã se lòng. Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng. Bong bóng vỡ theo về nguồn cội. Ngắt cánh phù dung ngồi đếm tuổi, thấy trong hư vô gương mặt của mình. Thì ta quay về tìm lại dòng sông, tìm lại xác thân phiêu bồng một thưở. Để thấp thoáng em hiện về đâu đó. Mùa hạ ấy xa như có thật trong đời.
(Từ Dạ Thảo)
Đọc đi đọc lại mà vẫn còn thích, mười ba năm rồi, nhanh quá Chân ha?
No comments:
Post a Comment