nhớ một nụ cười
Tự dưng nó nhớ một nụ cười. Gió, tóc hai mái bồng bềnh. Nắng, nụ cười mát lạnh, xao lòng. Cả buổi chiều không tập trung làm việc được. Bây giờ nụ cười ấy chỉ còn man mác, nhưng cảm giác đó vẫn còn không quên được. Nó chết chìm trong nụ cười đó. Nhưng không phải chỉ có nó, mà còn nhiều người khác cũng bị xoáy vào, tình nguyện bị xoáy vào, nên cũng chính nụ cười đó mang anh đi xa. Nó muốn quên. Người ta không thể ước rất nhiều và có tất cả được, cho nên sẽ có lúc phải quên đi một hay nhiều điều gì đó, bất luận chúng đã thấm sâu vào họ như thế nào. Cũng như vậy, nó cần phải quên anh đi, mặc cho giữa nó và anh xưa nay đã có không biết bao nhiêu điều đáng nhớ. Nó chạy trốn khỏi nụ cười mê hoặc đó. Thật xa. Anh chỉ còn là hình ảnh mờ nhạt như trong một giấc mơ . Nó đã quên anh, nhưng vẫn mang hình ảnh nụ cười đó trong trí nhớ, để những chiều man mác buồn, có cái để mà quên!
No comments:
Post a Comment