Monday, June 11, 2007

nhớ nhà

Lầu Hoàng hạc

Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xa Anh Vũ xanh đầy cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai

Tản Đà

Tràng Giang
Huy Cận

Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài
tặng Trần Khánh Giư

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
con thuyền xuôi mái nước song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng

Lơ thơ cồn nhỏ, gió đìu hiu
Đâu tiếng làng xa vãng chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật.
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bắc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Nhớ nhà! Nhớ da diết. Không cần có sông, không cần có sóng, không cần cả hoàng hôn. Cái nhớ nó ở đâu lại? Nghe xa xôi quá... quê nhà! Bàng hoàng nhận ra mình đã từ lâu không thuộc về nơi ấy nữa. Đường về quê cứ xa hun hút, mà những khoảng dừng của cuộc sống thì luôn ngắn ngủi, có khi chưa kịp nhớ đã quên!

No comments:

Post a Comment