Thursday, March 29, 2007

Sinh nhật An

29, sinh nhật thằng chó con. Thời gian qua nhanh ghê. Nhớ cái hôm hai mẹ con từ bệnh viện về, con có chút xíu. Hai vợ chồng bồng con mà cứ sợ nó đau. Nhỏ xíu nhưng rất lanh, mở mắt thiệt to ngó vòng vòng. Nhớ nhất là cái miệng đòi ăn thêm nhưng bố mẹ sợ con ù, không cho ăn. Sau đó mới phát hiện là mình cho con ăn thiếu.

Thương lúc “mình nhắm mắt để không ai thấy mình”.

Thương lúc ngủ dậy con chu mỏ với mẹ

Thương cái cười lần đầu tiên, (1 tháng rưỡi)

Nhớ hoài lúc ngồi ẹo lưng ráng hút cho con có sữa bú, rồi tự dưng đầy tháng thì con biết bú mẹ, chứ không còn 2 tay 2 chân đẩy ra nữa. Lúc con đầy tháng thì bác sĩ nói đầu con bị móp, mình xoay cách nào con cũng quay về bên đó. Tới bây giờ vẫn móp xọp, ai nói lớn lên là bớt đâu chứ, hic hic.

2 tháng là con bắt đầu ư a nói chuyện và cười khanh khách, 3 tháng cười chọc quê bố hát bài “áo anh rách vai, quần tui có 2 miếng vá”, bài hát gì mà nghèo quá mà! Nhìn con lớn mà nghĩ đến mình ngày xưa, lúc đó thiếu thốn hơn bây giờ, chắc Mẹ Thủy cực ơi là cực. Chỉ nghĩ đến chuyện quấn tã vải, 1 tiếng ướt 1 lần thôi là ngán ngẩm rồi, hihihi, còn bú, còn ăn…

4 tháng thì tóc con dựng đứng, dì Ba gọi con là trái chôm chôm. Mình phải cắt tóc đinh cho con. Chà, cái mặt cắt tóc đinh sao mà đẹp thế!

Con trốn lật, trốn bò, cứ nằm đó nói chuyện, kêu mẹ, phun phì phì, cười khanh khách… Mẹ Thủy nói vậy thì mình nuôi mới không mệt. Đúng là có con rồi mới hiểu lòng cha mẹ há.

Một năm rồi, cám ơn Trời cho con đến với mẹ… Cầu cho con trai mẹ luôn mạnh khỏe, bình an và thành công.

No comments:

Post a Comment