Sunday, March 4, 2007

Nhớ chuyện cũ , nhớ nhà cũ



Mấy hôm nay trời lạnh, có tuyết rơi, nước ngoài đường đông thành đá. Tự dưng nhớ hồi nhà Ngoại có tủ lạnh lần đầu tiên. Cái tủ lạnh màu đỏ. Rồi nhớ luôn cảm giác nôn nao của hai chị em lúc chờ mẻ đá đầu tiên đông lại. Rồi chờ không được, nước mới đóng một lớp ván trên mặt là đã lấy ra mút lấy mút để. Mấy đứa nhỏ lớn lên đã thấy tủ lạnh rồi, chắc sẽ không bao giờ có được cảm giác đó. Người ta nói khi cuộc sống đầy đủ quá, mình sẽ không còn gì để ước mơ, không biết có đúng không?




Không hiểu sao khoảng thời gian ở nhà Ngoại ở Phú Nhuận lại khắc sâu trong tâm trí mình dữ vậy? Chắc chắn là không phải tại nhà hàng xóm rồi hihihi. Đến bây giờ nằm mơ mình vẫn thấy còn ở nhà cũ Phú Nhuận, (vẫn chưa nộp đơn chuyển hộ khẩu cho giấc mơ), mặc dù nhà cũ Phú Nhuận đã sửa thành nhà mới ba hay bốn đợt rồi (và nhà hàng xóm cũng không phải là người cũ). Mình vẫn còn nhớ rõ ràng con hẻm ngoằn nghèo Ngoại dắt đi mình ra xích lô để đi học. Nhớ luôn chuyện ông xích lô kêu “Nè, bà ghi đi!” nữa. Người ta nói khi bắt đầu nhớ nhiều về quá khứ, là mình sắp già rồi, không biết có đúng không?

No comments:

Post a Comment