Sunday, March 18, 2007

Một khoảng lặng

Mình vừa chỉnh chế độ của blog thành private. Thấy buồn. Mà chỉnh để làm gì, cũng không có gì khác biệt. Để hay không để thì cũng chẳng có ai đọc. Thôi thì đóng cửa, chừng nào vui lại thì mở lại vậy. Nghĩ mình cũng mắc cười. Viết, không có người đọc thì hờn, giận. Vậy mà cứ “xin lòng vô ưu như ngày tháng, xin lòng vô ưu như cỏ cây”! , ừ thì không làm được nên mới xin đó mà.

Trang Hạ viết “Nhưng vấn đề là, blog chỉ mang lại nhiều nhất là ảo tưởng. Thật sự cái duy nhất blog mang lại là ảo giác. Muốn làm chủ, chỉ có thể tỉnh táo. Nếu thực sự bạn không có năng lực, một blog đẹp, các theme đẹp, các bài viết sinh động, một không khí thân ái tạo ra, một lực lượng fans đông đảo chả làm được điều gì, ngoài việc tặng bạn một ảo giác lớn lao hơn.” Có lẽ mình bị ảo tưởng rồi. Phải coi lại thôi. Cho nên đóng cửa, viết cho vui, cho giải tỏa tâm lý, cho một mình mình vậy. Mình viết blog để thỏa mãn nhu cầu cần được chia sẻ với bạn bè. Nhưng có lẽ mình quá quan tâm lắm đến việc ai đọc, ai comment rồi, nên mới buồn như vậy. Giờ phải nghĩ là có ai đọc, có comments hay không, không quan trọng, quan trọng là mình có một nơi để viết ra, để chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình, thế thôi.

Đôi khi, tự thỏa mãn được một nhu cầu có thể rất vớ vẩn nào đó của bản thân mình, thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn, đã là thành công. Xét cho cùng, như thế có khác gì yêu đâu! Cứ đốt hết mình, để khi nghĩ lại, không thấy tiếc nữa, và tình yêu đó chỉ còn là hư không!

No comments:

Post a Comment