Wednesday, February 7, 2007

Sợ

Mình đọc được trang blog của một em bé 3 tuổi bị ung thư (http://360.yahoo.com/profile-4Y49PWclaacIMP8csbTz7e.h4nEu). Làm mẹ rồi mới hiểu người mẹ đó đau đớn như thế nào. Làm mẹ rồi, sợ đủ thứ, sợ bệnh tật, sợ chiến tranh, đói kém, thiên tai, bất trắc… Ngày nào mình cũng cầu Trời khẩn Phật cho mọi người được bình an, mạnh khỏe. Cậu của em bé đó viết “Không hiểu sao bây giờ có nhiều người bị ung thư đến vậy?”. Mở báo ra là hiểu liền thôi mà. Cam quýt thì ngâm hóa chất để tươi lâu. Luộc bánh chưng thì bỏ pin vào. Bò, heo, gà thì chích thuốc tăng trưởng để cho lớn nhanh và mập ú. Trứng gà mà cũng có hóa chất nữa. Lẩu hóa chất, rau xanh thì tưới urê... Trời ơi, không biết giờ còn gì an toàn mà ăn đây nữa! Nước tương mà cũng không an toàn nữa hu hu hu Bây giờ ăn thì chưa thấy gì đâu, mười, hai mươi năm sau thì sao? Rồi con mình nó chịu hậu quả, tội nghiệp quá đi hà. Cái này phải kêu bà Chân viết bài kêu gọi nghiêm cấm và xử lý nghiêm sử dụng hóa chất quá ư thoải mái như vầy mới được. Mấy ông HO bên này nói đây là mưu mô của Trung Quốc muốn hại Việt Nam đây, nên mới đưa trứng gà độc hại vô, cũng như là họ đi mua mèo, móng trâu hồi đó vậy… (Bên này họ ghét Trung Quốc dữ lắm, nhưng đi chợ muốn mua đồ rẻ, thì phải mua đồ Trung Quốc!)

Mới vừa đọc xong blog của bé Khôi thì bật TV thấy chuyện một em bé bi bướu ở não trong một chương trình của bệnh viện, họ xin tiền (20USD/ tháng)để làm nghiên cứu bệnh ung thư cho các em bé. Mình hứa bụng là khi nào đi làm có tiền sẽ ủng hộ. Phải viết xuống không thôi quên.

À quên, Hạ có để đường dẫn để đọc mấy bài báo về mấy món ăn đó nha bà con. Để cho bài viết thuyết phục mà!

No comments:

Post a Comment