Tuesday, February 20, 2007

Nhớ...

Nắng khẽ buông trên bờ tóc rất xanh,
Rồi hỏi em: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em đưa tay vuốt nhẹ,
Rớt xuống rồi, nắng chẳng hiểu tại sao…


Gió mơn man trên bờ tóc rất xanh,
Rồi tinh nghịch: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em quay đi rất nhẹ,
Lướt qua rồi, gió chẳng hiểu tại sao…


Mưa khẽ rơi trên bờ tóc rất xanh,
Rồi tí tách: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em bước đi rất nhẹ,
Trời tạnh rồi, mưa chẳng hiểu tại sao…


Anh đứng yên nhìn bờ tóc rất xanh,
Cũng không hỏi: tại sao buồn đến thế?
Bước lại gần, đôi môi hôn rất nhẹ,
Anh biết rồi, chẳng cần hiểu tại sao…

No comments:

Post a Comment