Tuesday, February 27, 2007

Chúc mừng sinh nhật Đía!

Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai trong năm của Đía, Đía ơi. Em Trân mà không nhắc là con quên rồi. Sao Đía cũng có nhiều ngày sinh nhật giống con quá vậy? Đía có ăn sinh nhật âm lịch giống con luôn không? Hihihihi.



Chúc Đía được tặng thêm túi xách và giày, và nhiều hoa nữa.

Monday, February 26, 2007

Ta Trả Cho Em

Ta trả cho em dòng sông tuổi thơ
Đầy ăm ắp phù sa ký ức
Xin úp mặt bên triền nghe cỏ hát
Một thời mình yêu dấu - một thời xa.

Ta trả cho em những ngày đã qua
Con phố hẹp lời yêu chưa nói hết
Nỗi buồn chim di thoáng qua mắt biếc
Biết sau lưng mình lạnh lẽo mùa đông.

Ta trả cho em những ngày ngóng trông
Trăng mấy độ hao gầy lỗi hẹn
Thương con đò vắng gã Trương Chi
Em xa quá biết đâu bờ bến.

Trả lại cho em nụ tầm xuân tím
Dẫu bây giờ đã chớm giêng hai
Người đứng hát câu ca xanh biếc
Ngậm ngùi hoa bưởi trút đầy tay.

Ta trả cho em những gì còn lại
Mùa thu vương gió heo may
Đôi khi nhớ tên một loài cỏ dại
Xin trái tim mình hóa lá

bay

bay

Từ Dạ Thảo

Bài thơ này mình rất thích, đến bây giờ vẫn còn thuộc. Không biết gần đây Từ Dạ Thảo có viết thêm bài nào không?

Không buồn ngủ

Một giờ rưỡi sáng, không biết tại sao không muốn đi ngủ. Không buồn ngủ. Cũng không có gì bận tâm suy nghĩ. Cũng không muốn học bài, tháng 4 này thi rồi. Thi làm cô giáo nhé. Vậy là nhà mình toàn nhà giáo, hihihi, giống như là trời định rồi, làm gì cũng không khỏi, phải vòng về đó thôi. Mẹ lại không vui cho coi. Không hiểu tại sao Mẹ cứ muốn mình phải lấy bằng tiến sĩ nhỉ? Làm sao mà làm nổi. Thôi để em Trân đảm đương. Dĩ nhiên là độ ưu tiên phải xếp sau “lấy chồng”, hehehe. Không biết tại sao mình có cảm giác là năm nay em sẽ có chồng. Em ơi, Hai đã suy nghĩ tìm ra quà cho em rồi đó, làm lẹ lên không thôi Hai quên.

Độ rày trời bớt lạnh rồi. Năm nay lạnh hơn mọi năm. Mọi năm đâu có đắp tới 3 cái mền như vậy. Cũng may là không bị cúm nặng, nếu không lại lây cho thằng chó con. Độ rày nó đã biết bập bẹ, cứ “ba, ba” miết, mà quên mất kêu “mẹ ơi!”. Nó cũng nhõng nhẽo hơn, thiếu bóng bố mẹ hay ông nội là la làng liền…


Thôi đi ngủ, không thôi mai lại năn nỉ con “Con ơi, con ngủ thêm chút nữa cho mẹ ngủ đi con” hihihi.

Tuesday, February 20, 2007

Nhớ...

Nắng khẽ buông trên bờ tóc rất xanh,
Rồi hỏi em: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em đưa tay vuốt nhẹ,
Rớt xuống rồi, nắng chẳng hiểu tại sao…


Gió mơn man trên bờ tóc rất xanh,
Rồi tinh nghịch: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em quay đi rất nhẹ,
Lướt qua rồi, gió chẳng hiểu tại sao…


Mưa khẽ rơi trên bờ tóc rất xanh,
Rồi tí tách: tại sao buồn đến thế?
Không trả lời, em bước đi rất nhẹ,
Trời tạnh rồi, mưa chẳng hiểu tại sao…


Anh đứng yên nhìn bờ tóc rất xanh,
Cũng không hỏi: tại sao buồn đến thế?
Bước lại gần, đôi môi hôn rất nhẹ,
Anh biết rồi, chẳng cần hiểu tại sao…

Miếng ngon từ Mẹ

- Mẹ mình nấu đồ ăn ngon thiệt, Hai há!

- Dĩ nhiên rồi!

Miếng ngon từ Mẹ

(trích từ bài của Hồ Sĩ Bình)

…. Miếng ngon, thật ra bắt nguồn từ đâu? Với 2 tác giả Miếng Ngon Hà Nội (Vũ Bằng), Vang Bóng Một Thời (Nguyễn Tuân) chính là từ hoàn cảnh, tâm tư của mỗi người, là nỗi nhớ, ký ức của những gì đã thuộc về một thời vang bóng.

… Mỗi người khi lớn lên ai cũng mang theo thói quen vị giác của quá khứ, của tuổi thơ, không thể khác được. Bởi thế có người vào lập nghiệp ở Sài Gòn, đã trở nên khá giả, từng nếm trải biết bao của ngon vật lạ ở các nhà hàng sang trọng vẫn không thấy khoái bằng khi trở lại quê nhà, bên hàng quán tuềnh toàng đầu làng, ăn một lần hai, ba tô cháo vạt giường ở Diên Sanh. Nóng nảy, chật chội thế mà vẫn say sưa, bởi món ngon không chịu nổi. Người ta thưởng thức cái phong vị của quá khứ, tuổi thơ, của những ngày thân thiết đã xa khuất.

Miếng ngon còn thuộc về Mẹ. Thó quen ăn uống mỗi người được hình thành từ khi còn bên mẹ. măng, ngọt, nhạt, bùi, cay, chua đã quen với khẩu vị mà mẹ nấu cho ta từ thuở còn bé dại. Mẹ ta xưa thường là nghèo khó. Nhưng dù gặp hoàn cảnh khó khăn đến mấy, bằng lòng yêu thương lớn lao, người mẹ nào cũng luôn tìm mọi cách để bữa ăn thật sự được ngon ngọt cho ta. Ngay cả việc ra đời cái món cơm hến nổi tiếng, thật ra là sáng kiến tìm tòi của người mẹ hàn vi…Hình như người mẹ nào cũng mang sẵn trong lòng tâm niệm dành vào việc tạo ra những bữa ăn tuyệt vời nhất cho con cái, trong điều kiện kinh tế cho phép của gia đình. Từ sự lựa chọn nguyên liệu phải thật tươi rói, thời gian, quy trình chế biến, nghệ thuật bày biện mâm cơm và cả suy tính về độ dinh dưỡng để mùa nào thức nấy, là cả quá trình mà mẹ thao thức vì ta. Lớn lên, xa mẹ, thưởng thức đủ loại sơn hào hải vị cũng không bằng về bên người. Ai mồ côi thì tất cả một đi không trở lại, mãi mãi là niềm nuối tiếc miên man suốt đời.

Nhà thơ Chế Lan Viên sau mấy mươi năm xa cáchvề gặp lại mẹ trên mảnh đất Cam Lộ đã viết:

Canh cá tràu mẹ thường hay nấu khế

Khế trong vườn với một ít rau thơm

Ừ thế đó

Một đời xa cách mẹ

Hai mươi năm trở lại nhà nước mắt xuống mâm cơm

gặp lại thì mừng mừng tủi tủi. Nhưng càng xúc động hơn cho phút giây trùng phùng ấy là sự gặp lại cái món ăn quê kiểng dân dã một thời, đánh thức trong lòng nhà thơ biết bao nỗi niềmvề những ngày bên mẹ, ròng rã mấy mươi năm xa quê cứ thổn thức, đau đáu những món ăn mà thiếu mẹ thì ai nấu cho. Nghĩa rằng không ai có thể thay mẹ làm được cái việc kỳ diệu để giúp ta tìm lại vị giác quen thuộc ngày thơ bé.

Saturday, February 17, 2007

Chúc mừng năm mới!

Cầu chúc mọi người được bình an, sức khỏe dồi dào và thành công trong năm mới.

Monday, February 12, 2007

Vui vui

1. Hỏi: Định nghĩa đúng nhất của Toàn cầu hóa là gì? Trả lời: Cái chết của công nương Diana Hỏi: Sao kỳ vậy? Trả lời: Một công nương Anh quốc, cùng với bạn trai Ai Cập, bị tông xe trong đường hầm Pháp. Họ được một tài xế Bỉ chở trên một chiếc xe Đức với động cơ Hà Lan, người này uống rượu whisky. Họ bị một đám paparazi Ý cỡi xe moto Nhật theo sát gót. Sau đó, họ được các bác sĩ Mỹ điều trị, sử dụng thuốc men của Scotland.Tin nhắn này được một người châu Phi gởi đến, đang dùng công nghệ của Bill Gates, và có lẽ bạn đang đọc những dòng này trên máy tính mà main của nó là của Đài Loan

2. Tại sao chúng ta cần phải chơi nhiều? Người = ăn + ngủ + đi làm + chơi Heo = ăn + ngủ ----> Người = Heo + đi làm + chơi Ta có : Người - chơi = Heo + đi làm Có nghĩa là: Người mà không biết chơi = Heo đi làm

3. Bài luận ngắn Một cậu học sinh vừa dốt vừa lười, gặp bài luận có đầu đề: “Em hãy tả lại một vụ đắm tàu” Nghĩ nát óc trong năm mươi phút, sau đó cậu học sinh viết liền một mạch: “ Thuyền trưởng đã không kịp phản ứng khi cơn bão biển ập tới. Trong vòng 30 giây, con tàu đã chìm. Không có thêm tin tức gì vì không còn người nào sống sót”

4. Tại 1 chuyên mục Rao Vặt: "Nam, 25 tuổi, cao 1.8m, nặng 72 kg còn độc thân. Thành đạt, đẹp trai, khỏe mạnh, thông minh, sở hữu hai xe BMW, một thuyền buồm, biệt thự ở Hawaii, hai nhà mặt tiền khu trung tâm. Không mua. Không bán. Cũng không cần tìm bạn gái. Chỉ muốn khoe vậy thôi".

5. Một tờ báo lớn ở Pháp mở cuộc thi "Người thẳng thắn và lịch sự nhất". Ðề thi cho các độc giả của mình như sau: Giả sử bạn đang ngồi trong nhà hàng với bạn gái của mình, bỗng dưng bạn muốn đi toilet. Vậy bạn sẽ xin phép như thế nào? Giải nhất được trao cho một bạn đọc có lời xin phép như sau: Xin lỗi cô, tôi phải ra ngoài giúp "người bạn nhỏ" của tôi một chút. "Người bạn" đó tôi sẽ giới thiệu với cô sau.

6. Thanh niên 26 tuổi, đọc thân vui tính, khoẻ mạnh không rượu chè bài bạc chích choác, yêu màu tím, tôn thờ sự thủy chung, hơi lãng mạn, có khả năng tự chăm sóc bản thân và người khác, ăn ngủ luôn đúng giờ giấc, sống rất kỷ luật. Không lang thang trên mạng, chít chát hay chơi game trực tuyến. Đã sống theo đúng thời khoá biểu trên 2 năm và sẽ tiếp tục như thế cho đến hết cuộc đời còn lại. Muốn quen biết các cô gái dịu hiền, đẹp, có lòng vị tha... Ai mến xin thư về cho: Nguyễn Xuân Chiến, khu tù chung thân, trại 5 Thanh Hóa".

7. VỢ = WIFE trong đó bao gồm : W = Washing (giặt giũ) I = Ironing (Là, ủi) F = Food (Nấu ăn) E = Entertainment (Giải trí) CHỒNG = HUSBAND trong đó bao gồm : H = Housing (Xây nhà) U = Understanding (Biết điều) S = Sharing (Chia sẻ) B = Buying (Mua sắm) A = And (và) N = Never (Không bao giờ) D = Demanding (Đòi hỏi)

8. Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi? Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn? Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người ? Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc? Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút? Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên? Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện? Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ? Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ phải đợi đến bao lâu… => Sao phải đợi có chồng mới có con?

9. Một thằng bé trèo tường vào chùa nghịch ngợm và hái trộm hoa quả, bị sư trụ trì tóm được và thọi cho cu cậu 1 trận tơi tả. Nó chạy về nhà khóc và gọi bố nó đến. Ông bố vốn là 1 đầu gấu có tiếng ở vùng này vội đến gặp nhà sư và hầm hầm nói: - Này, sao mày chửi con tao? - Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa chửi ai bao giờ. - Thế tại sao mày đánh con tao? - Thiện tai, thiện tai, bần tăng chưa đánh ai bao giờ. - Cái thằng này, đã đánh con tao tại sao lại không nhận. Có giỏi thì đánh nhau với tao nhé. - Thiện tai, thiện tai, xin mời thí chủ, bần tăng chưa ngán ai bao giờ.

10. Có một cậu bé rất thích ăn trứng. Bố mẹ cậu lo lắng, nên tìm mọi cách để làm cậu chán món trứng nhưng vẫn không có tác dụng. Một hôm, bố mẹ cậu bèn dùng lốp cao su thái nhỏ cho vào trứng tráng để cậu bé không nuốt được. Nhưng đến bữa ăn, cậu bé vẫn cố ăn hết thật nhanh, rồi sau đó chay ngay ra ngoài sân có chuồng gà và nắm lấy cổ con gà trống lắc lắc rồi hét: - Lần sau tao cấm mày dùng bao cao su nghe chưa!!!


11. Giáo viên dạy Anh nói chuyện với một giáo viên khác :"Tui không thể chịu nổi sao lại có đứa học trò thế này.Chuyện là tôi có ra một bài làm là hãy kể một câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh , rồi nó kể câu chuyện về hoàng tử và công chúa".

Giáo viên kia thắc mắc: Vậy có gì không ổn?

- Không ổn là bài làm của nó như thế này: "Hoàng tử và công chúa gặp nhau tại lâu đài. Hoàng tử hỏi :""Can you speak Vietnamese?"" Công chúa trả lời:""Sure"".Thế là sau đó cả bài văn nó toàn viết bằng tiếng Việt hết.

Valentine's Day

Mẹ ơi, con thương Mẹ

.

Cám ơn mẹ

Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.

Khi bạn lên hai, mẹ dạy bạn chập chững tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy thật xa khi mẹ gọi.

Bạn lên ba, mẹ sửa soạn cho bạn những bữa ăn ngon với tất cả lòng yêu thương. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.

Bạn được bốn tuổi, mẹ cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.

Bạn được năm tuổi, mẹ mặc cho bạn thật đẹp để đi nghỉ. Bạn cảm ơn bằng cách rơi tỏm vào vũng nước bẩn.

Khi bạn được sáu tuổi, mẹ dẫn bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"

Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.

Khi bạn tám tuổi, mẹ cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem dây bẩn đầy váy áo.

Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.

Khi bạn tròn mười tuổi, mẹ luôn mang bạn theo cùng, từ sân chơi thể thao đến những bữa tiệc sinh nhật. Bạn cảm ơn bằng cách nhảy ra khỏi xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại bao giờ.

Khi bạn mười một tuổi, mẹ dẫn bạn và cả bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.

Khi bạn mười hai, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ đi khỏi là xem cho thỏa thích.
Khi bạn mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.

Khi bạn mười bốn, mẹ cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ một dòng nào.

Khi bạn mười lăm, mẹ chỉ mong được ôm con khi từ sở làm trở về. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.

Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.

Khi bạn mười bảy, mẹ đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn bằng cách gọi phone cho bạn bè suốt tối.

Khi bạn mười tám, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.

Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học, mang vác giỏ xách cho bạn đến tận ký túc xá. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.

Khi bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".

Khi bạn hai mươi mốt, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".

Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch châu Âu.

Khi bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.

Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà, mẹ, xin mẹ...".

Khi bạn hai mươi lăm, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.

Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"

Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.

Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.

Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm như một cái gì thật khủng khiếp dội vào tim bạn.

Nếu mẹ vẫn còn, đừng bao giờ quên yêu mẹ hơn bao giờ hết...

Nếu mẹ không còn nữa, hãy luôn nhớ đến tình yêu vô điều kiện của mẹ và hãy mãi khắc ghi... Hãy luôn kính yêu mẹ, bởi vì chúng ta chỉ có duy nhất mẹ trong đời.

Nụ cười thiên thần

Thương lắm nụ cười bé An lúc này, cho nên hổm rày bị cắn chảy máu cũng ráng cho bú. Hy vọng là chỗ đau sẽ lành nhanh. Phương thì bị tụ sữa, cũng than quá chừng. Làm mẹ cực khổ nhỉ? Thương mẹ Thủy chưa!

Wednesday, February 7, 2007

Sợ

Mình đọc được trang blog của một em bé 3 tuổi bị ung thư (http://360.yahoo.com/profile-4Y49PWclaacIMP8csbTz7e.h4nEu). Làm mẹ rồi mới hiểu người mẹ đó đau đớn như thế nào. Làm mẹ rồi, sợ đủ thứ, sợ bệnh tật, sợ chiến tranh, đói kém, thiên tai, bất trắc… Ngày nào mình cũng cầu Trời khẩn Phật cho mọi người được bình an, mạnh khỏe. Cậu của em bé đó viết “Không hiểu sao bây giờ có nhiều người bị ung thư đến vậy?”. Mở báo ra là hiểu liền thôi mà. Cam quýt thì ngâm hóa chất để tươi lâu. Luộc bánh chưng thì bỏ pin vào. Bò, heo, gà thì chích thuốc tăng trưởng để cho lớn nhanh và mập ú. Trứng gà mà cũng có hóa chất nữa. Lẩu hóa chất, rau xanh thì tưới urê... Trời ơi, không biết giờ còn gì an toàn mà ăn đây nữa! Nước tương mà cũng không an toàn nữa hu hu hu Bây giờ ăn thì chưa thấy gì đâu, mười, hai mươi năm sau thì sao? Rồi con mình nó chịu hậu quả, tội nghiệp quá đi hà. Cái này phải kêu bà Chân viết bài kêu gọi nghiêm cấm và xử lý nghiêm sử dụng hóa chất quá ư thoải mái như vầy mới được. Mấy ông HO bên này nói đây là mưu mô của Trung Quốc muốn hại Việt Nam đây, nên mới đưa trứng gà độc hại vô, cũng như là họ đi mua mèo, móng trâu hồi đó vậy… (Bên này họ ghét Trung Quốc dữ lắm, nhưng đi chợ muốn mua đồ rẻ, thì phải mua đồ Trung Quốc!)

Mới vừa đọc xong blog của bé Khôi thì bật TV thấy chuyện một em bé bi bướu ở não trong một chương trình của bệnh viện, họ xin tiền (20USD/ tháng)để làm nghiên cứu bệnh ung thư cho các em bé. Mình hứa bụng là khi nào đi làm có tiền sẽ ủng hộ. Phải viết xuống không thôi quên.

À quên, Hạ có để đường dẫn để đọc mấy bài báo về mấy món ăn đó nha bà con. Để cho bài viết thuyết phục mà!

Tuesday, February 6, 2007

Cuoi len cho doi vui ve di nao!

1. Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học... Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ . Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại... Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần... Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi... Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi.

2. Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười. Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế. Lúc bé, tưởng yêu là tất cả,là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay ...

3. Trai độc thân chưa một lần bỏ dzợ.../ Tìm bạn đời để trao đổi văn thơ,/ Nếu hợp nhãn sẽ tiến tới ... hổng chờ/ Xin thành thực, đừng làm tui ... đau khổ./ Vì ... bởi Tối hôm qua nghe mẹ già than thở/ "Từng tuổi nầy mà chưa có con dâu/ Lỡ mai đây khi mỏi gối bạc đầu/ Không cháu nội thiệt tuổi già quạnh quẽ"/ Thấy mẹ buồn, lòng anh đau như xé/ Nên quyết lòng đi kiếm "ghệ" mau mau/ Liều thân trai ở giữa chô’n vàng thau/ Mười hai bến nước, trong nhờ, đục .. CHẠY.../ Anh giỡn thôi mà, em đừng áy náy/ Anh rất ga-lăng, tử tế, đàng hoàng/ Hồi xa xưa cũng có lúc đi hoang/ Giờ tu tỉnh, ăn chay ... nhưng ngủ MẶN

4. Phong ba bão táp ko bằng ngữ pháp Việt Nam
: Sao nó bảo không đến? Sao bảo nó không đến? Sao không đến bảo nó? Sao nó không bảo đến? Sao? Ðến bảo nó không? Sao? Bảo nó đến không? Nó đến, sao không bảo? Nó đến, không bảo sao? Nó đến bảo không sao. Nó bảo sao không đến? Nó đến, bảo sao không? Nó bảo đến không sao. Nó bảo không đến sao? Nó không bảo, sao đến? Nó không bảo đến sao? Nó không đến bảo sao? Bảo nó sao không đến? Bảo nó: Ðến không sao. Bảo sao nó không đến? Bảo nó đến, sao không? Bảo nó không đến sao? Bảo không, sao nó đến? Bảo! Sao, nó đến không?

5. Sống trên đời này phải biết qúy 4 chữ: chữ “Phải” để luôn sống và làm theo lẽ phải; chữ “Thật” để luôn sống thật, không gian dối; chữ “Nhẫn” để biết phải luôn tha thứ; chữ “Tâm” để biết yêu thương những người xung quanh. Nói tóm lại làm người sống trên đời này phải “Phải Thật Nhẫn Tâm” thì mới đáng sống!!!

6. Tại một trường đại học, người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí. Bài được giải cao nhất thế này: “ Lạy Chúa”- Nữ Hoàng tự nhủ. “Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ?

7. Hồi 22h: Theo tin đã đưa, ngày hôm nay mùng 2 tháng 12 năm 2006, trên đường phố Hà Nội xảy ra một vụ án rất là nghiêm trọng. Nạn nhân là một thằng ăn xin bị giật mất một cái dây chuyền vàng ...bởi thằng cụt tay ngồi trên một chiếc xe máy do một thằng cụt chân đèo. Bên kia đường có một thằng mù nhìn thấy, kể cho thằng điếc nghe, thằng điếc bảo thằng câm gọi điện thoại cho Công An, đến giờ vẫn chưa bắt được thủ phạm.

8. Trong một thiên hà nhỏ nọ có một tiểu hành tinh. Trong tiểu hành tinh này lại có một hành tinh bé hơn và trong hành tinh bé hơn lại có một lục địa nhỏ. Trong lục địa nhỏ lại có một tiểu lục địa và trong tiểu lục địa này lại có một hòn đảo nhỏ. Trong hòn đảo nhỏ lại có một hòn đảo nhỏ hơn. Trên hòn đảo nhỏ hơn có một ngôi nhà nhỏ. Trong ngôi nhà nhỏ có một cái tủ bé bé. Trong cái tủ có một ngăn nhỏ và trong ngăn có một cái hộp xinh xinh. Trong cái hộp nhỏ có một quyển sổ nhỏ. Trong quyển sổ cũng có một dòng chữ nho nhỏ: "Bạn rảnh he, ngồi đọc cái tin vớ vẩn"

tin nhan vui

(1/29/2007 1:58:02 PM): Nửa đêm có tiếng gõ cửa, ông chủ nhà cẩn thận không mở cửa mà chỉ hỏi: “Ai đó?”. “Cướp đây”. “Muốn gì?”. “15 cây vàng”. “Một tạ rưỡi được không?”... - Không đùa, nếu “câu giờ” thì cả ngôi nhà này sẽ bị thiêu trụi đấy. - Tôi không đùa. Một tạ rưỡi vàng có được không? - Vậy thì mang ra đây. - (Ông chủ nhà quay sang vợ) Em yêu, cục vàng của anh, ra nói chuyện với họ đi!

(1/25/2007 1:54:36 PM): phóng to man hinh lên, se thay dieu bat ngo ! Va hay goi den cho nhung ai can goi:

@@@.....................@@@@...........@@@................@@@....@@@@@@@@..... @@@.................@@........@@.........@@@..............@@.......@@@................@..... @@@................@@..........@@..........@@@...........@@........@@@..........@........... @@@...............@@............@@...........@@@........@@.........@@@@@@@........... @@@...............@@............@@.............@@@.....@@..........@@@@@@@........... @@@..........@...@@..........@@...............@@@...@@...........@@@..........@........... @@@@@@@....@@........@@.................@@@.@@............@@@................@..... @@@@@@@......@@@@@......................@@@@..............@@@@@@@@

=)) Hay do' chu' ???? ;)

(1/25/2007 9:44:43 PM): Công thức nấu món đêm 30 tết: 1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán...rồi để cho ráo nước 2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30, hay 31 phần. 3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm - Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút trung thành 4. Ướp thêm gia vị: lạc quan, tự tin và hài hước 5. Đem ngâm một lát trong dung dịch "Những điều tâm niệm của mình" 6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào "Nồi yêu thương" và nấu với lửa "Vui mừng" 7. Đem ra ăn với "Nụ cười" trong chén "Bao dung" và gắp MỘT NĂM MỚI ĐẦY YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC!!!

==)) HAPPY NEW YEAR!!!

(1/31/2007 4:23:17 PM): Thầy giáo hỏi : Số điện thoại nhà con là bao nhiêu? Trò trả lời: 19001772- nhấn phím 1 để gặp bố con, nhấn phím 2 để gặp mẹ con, nhấn phím 3 để gặp con. Khi gặp bố mẹ con tiếp tục nhấn phím # để thông báo tình hình học tập và bấm số ngýời có cùng kết quả học tập nhý con. Gặp bất cứ vấn ðề gì thầy có thể liên hệ với tổng đài bằng phím 4 để dự đoán xem có bị đuổi học hay không! Bao nhiêu ngýời có cùng dự ðoán giống thầy!!!! Chúc Thầy may mắn!

Friday, February 2, 2007

Xin lỗi em

Xin lỗi em, vì một lý do nào
Thềm nhà tôi vắng tiếng chân em bước
Thì lúc ấy - lối đi ngoài cổng trước
Tôi vẫn tin, cỏ chưa vội lấp đầy
Cỏ độ lượng, cỏ cần biết rõ
Tôi có gì xúc phạm đến em đây.

Xin lỗi em, vì một lý do nào
Em sẽ chẳng dừng chân nơi tôi đang đứng đợi
Thì lúc ấy - vẫn xôn xao lá mới
Hàng cây kia đang hồi hộp ngóng chờ
Cây thẳng thắng chưa tin điều phản bội
Tôi có gì em đến nỗi làm ngơ.

Xin lỗi em vì một lý do nào
Em vờ vĩnh than phiền tôi đủ tội
Thì lúc ấy - tôi vẫn tin - bóng tối
Chưa nhuộm đen được hết trái tim mình
Muốn thật biết ai mới là gian dối
Xin hãy chờ phán xét của bình minh.

Còn nếu em quả thật muốn xa tôi
Người mới đến rủ em quên người cũ
Xin cứ đi, đâu cần gieo tiếng dữ
(Ai chưa yêu, chưa cảm thấy mình hiền)
Tôi chỉ mượn câu thơ này nhắn nhủ
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

Đoàn Vị Thượng

Tinh Thuong, Giau Sang, va Thanh Dat


Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy có ba cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi trên phiến đá ở trước sân nhà. Bà không quen biết họ, nhưng vốn con người tốt bụng, bà lên tiếng nói: “Tôi không quen biết các cụ nhưng chắc là các cụ đang đói bụng lắm, vậy xin mời các cụ vào nhà tôi mời một chút gì cho ấm bụng nhé”.
- Ông chủ có ở nhà không, thưa bà? – một cụ cất tiếng ái ngại hỏi.
- Dạ thưa không, nhà tôi đi làm chưa về - người phụ nữ trả lời.
- Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của bà bây giờ được, bà ạ.
Đến chiều, khi người chồng đi làm về, người phụ nữ kể lại chuyện cho chồng nghe, nghe xong người chồng bảo vợ:
- Vậy thì bây giờ em hãy ra mời ba cụ ấy vào, nói vớI mấy cụ rằng anh đã về và muốn mời họ vào.
Người vợ làm theo ý của chồng, bà bước ra sân mời cả ba cụ cùng vào.
- Rất tiếc thưa bà, cả ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được – họ đồng thanh đáp lời.
- Vì sao lại thế thưa các cụ! – người phụ nữ ngạc nhiên hỏi
Một cụ già bèn đứng dậy từ tốn giải thích: “cụ ông này tên là Giàu Sang, còn kia là cụ ông Thành Đạt và còn lão đây là Tình Thương. Bây giờ bà hãy vào nhà hỏi ông nhà xem sẽ mời ai trong ba lão già chúng tôi vào nhà trước nhé”.
Người phụ nữ đi vào nhà và kể lại sự việc cho chồng:
- Ôi! vậy thì tuyệt quá – người chồng vui mừng nói – “vậy thì tại sao chúng ta không mời cụ Giàu Sang vào trước. Cụ là điềm phước rồi đây sẽ cho chúng ta nhiều tiền bạc của cải sung túc”. Nhưng người vợ lại không đồng ý. “Nếu vậy thì tại sao chúng ta lại không mời cụ Thành Đạt vào trưóc chứ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể”. Hai vợ chồng cứ tranh cãi, một lúc mà vẫn chưa đi đến quyết định. Cô con gái nãy giờ đứng yên lặng ở góc phòng bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ : “Ba Mẹ ạ, tại sao chúng ta không thử mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Nhà mình khi ấy sẽ tràn ngập tình thương yêu ấm áp, và ông già sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều hạnh phúc”. “Có lẽ con gái tụi mình nói đúng” – người chồng suy nghĩ rồi bảo vợ - “Vậy thì em hãy mau ra ngoài mời cụ Tình Thương vào trước đi vậy”.
Người phụ nữ bước ra ngoài và cất tiếng mời : “Gia đình chúng tôi xin mời cụ Tình Thương hãy làm vị khách hân hạnh trước tiên vào với gia đình của chúng tôi”. Cụ Tình Thương từ tốn đứng dậy và chậm chạp bước vào nhà. Nhưng hai cụ già kia cũng từ từ đứng dậy và bước theo cụ già Tình Thương. Rất đỗi ngạc nhiên, người phụ nữ bước lại gần hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt hỏi : “Tại sao hai cụ cũng cùng vào theo? Các cụ đã chẳng nói là cả ba cụ không thể vào nhà cùng một lúc sao!”. Khi ấy cả hai cụ cùng trả lời : “Nếu bà mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt tôi đây, thì chỉ một trong hai chúng tôi đây vào nhà được thôi. Nhưng vì bà mời cụ ông Tình Thương, nên cả ba chúng tôi cũng sẽ vào theo. BởI vì ở đâu có Tình Thương thì ở đó sẽ có Giàu Sang và Thành Đạt đó bà ạ!”

Truyện này Phương vừa gửi cho mình. Nếu chỉ có tình thương mà không có thành đạt và giàu sang thì tình thương có ở lâu không?

Yêu đến biệt ly mới tương ngộ

Đây là lời Việt bài hát chủ đề trong phim Dạ Yến. Không biết mọi người đã xem phim Dạ Yến chưa nhỉ. Phim coi cũng được. Mình chỉ thắc mắc là sao không thấy cái cảnh mà người ta khen là đẹp nhất trong phim (cảnh ông vua vẽ lên lưng hoàng hậu đó mà). Mọi người bấm vô đây để nghe nhạc. Nếu họ đòi log in thì ID là gracevn, psw là 123456.

Wywyishe

Chỉ vì một câu hát mà máu nhuộm nỗi cô đơn
Chỉ vì một giấc mộng mà ném cả giang sơn
Chỉ vì một tấm lòng
Yêu đến biệt ly mới tương ngộ
Chỉ vì một giột nước mắt mà gây thù hận
Ta đem cả tấm lòng yêu chàng
Năm tháng từ đó mà chia lìa đôi ngả
Gió mưa... gió mưa...
Đêm nay là đêm gì
Giữa dòng Khiên Châu
Đêm nay là đêm gì
Được cùng thuyền cùng vương tử
Mộng ước thầm kín được giấu đi
Không tính toán không buồn phiền
Lòng chập chùng nhưng không hề tuyệt vọng
Được biết có vương tử
Núi có cây ...
ôi Cây có cành ...
ôi Lòng thích vương tử...

ôi Quân vương không biết
ôi...Quân vương không biết