Hôm qua mình mở video của An coi lại. Phim bắt đầu quay hồi An được 2 tháng. Nó khác quá chừng. Nếu không quay, mình cũng quên mất tiêu. Coi xong thấy tiếc sao không quay lúc bé còn trong tháng, mà cũng không quay hôm sinh nhật An nữa.
Coi video mới thấy lợi ích của việc nhà mình không có 1 cái gương lớn nào (hehehe): trong phim mình mập khủng khiếp! Không có nét gì của á hậu 1 hay á hậu 2 cả (hic hic). Hên là xuống ký rồi, nếu cứ như vậy thì chắc chồng chê quá. À, nhân tiện kể chuyện cái gương cho mọi người nghe. Trong nhà không có cái gương lớn nào để có thể ưỡn ẹo nhìn từ trên xuống dưới hết, chỉ có những cái gương nhỏ, cái thì nhìn không hết cái mặt, cái thì trên cao phải bắt ghế mới thấy. Bữa kia đang ngồi cho con bú, mình than với anh xã “ước gì em có 1 cái gương nhìn hết cả người”. Chồng lục lọi một hồi, tìm được cái gương lớn. Mang vô phòng, ướm tới ướm lui. Không có chỗ nào để treo hết! Cuối cùng anh để vô trong tủ quần áo (tủ lớn, đi vô được). Thành ra bây giờ muốn coi gương, phải chui vô tủ, né bên này một chút, né bên kia 1 chút, thấy được cái bụng (ui trời!). Mà còn bị chồng cằn nhằn “ước cái gì không ước…” hihihihi
Tự dưng tuần này lạnh lại hà, chắc là không khí lạnh từ Canada thổi xuống, bắt đền người Canada thôi!
No comments:
Post a Comment