"Nếu như người viết Nhật kí là viết cho mình, cho riêng mình đọc thì cuốn Nhật kí đó sẽ chân thực nhất, sầm uất nhất - Người ta sẽ mạnh dạn ghi cả vào đấy những suy nghĩ tồi tệ nhất mà họ có. Nhưng nếu Nhật kí mà còn có người xem nữa thì nó sẽ khác và khác rất nhiều – Họ không dám nói thật, nói đúng bản chất sự kiện xảy ra trong ngày, không dám nói thật hết và đúng những suy nghĩ đã nảy nở và thai nghén trong lòng họ. Mà đó chính là điều tối kị khi viết Nhật kí – Nó sẽ dạy người viết tự lừa dối ngòi bút của mình, tự lừa dối lương tâm của mình – Tóm lại, tạo ra 2 con người.
"… Vấn đề chủ yếu vẫn là anh viết Nhật kí để làm gì? Anh có lấy Nhật kí làm người bạn đường nghiêm khắc và tốt bụng để đưa đường cho anh? Hay anh lấy Nhật kí làm đồ trang sức, làm một cái gì đó để khoe khoang. Hay tệ hơn, làm một cái bồ để trút vào đó những lời than thở, những suy nghĩ giả tạo nhằm đắp điếm cho một con người giả tạo, sống rất tồi, rất nghèo nàn mà cứ tưởng mình phong phú và bận rộn lắm với công việc hàng ngày…"
( Trích Mãi mãi tuổi hai mươi - Nhật kí Nguyễn Văn Thạc)
No comments:
Post a Comment