Friday, April 20, 2007

Bạn sống thật với blog của chính mình bao nhiêu % ?

"Nếu như người viết Nhật kí là viết cho mình, cho riêng mình đọc thì cuốn Nhật kí đó sẽ chân thực nhất, sầm uất nhất - Người ta sẽ mạnh dạn ghi cả vào đấy những suy nghĩ tồi tệ nhất mà họ có. Nhưng nếu Nhật kí mà còn có người xem nữa thì nó sẽ khác và khác rất nhiều – Họ không dám nói thật, nói đúng bản chất sự kiện xảy ra trong ngày, không dám nói thật hết và đúng những suy nghĩ đã nảy nở và thai nghén trong lòng họ. Mà đó chính là điều tối kị khi viết Nhật kí – Nó sẽ dạy người viết tự lừa dối ngòi bút của mình, tự lừa dối lương tâm của mình – Tóm lại, tạo ra 2 con người.

"… Vấn đề chủ yếu vẫn là anh viết Nhật kí để làm gì? Anh có lấy Nhật kí làm người bạn đường nghiêm khắc và tốt bụng để đưa đường cho anh? Hay anh lấy Nhật kí làm đồ trang sức, làm một cái gì đó để khoe khoang. Hay tệ hơn, làm một cái bồ để trút vào đó những lời than thở, những suy nghĩ giả tạo nhằm đắp điếm cho một con người giả tạo, sống rất tồi, rất nghèo nàn mà cứ tưởng mình phong phú và bận rộn lắm với công việc hàng ngày…"

( Trích Mãi mãi tuổi hai mươi - Nhật kí Nguyễn Văn Thạc)

Nước ngập tới cổ

Tuần sau thi lý thuyết, tuần sau nữa thi thực hành. Nước ngập, nước ngập! Làm sao bây giờ? Đọc qua đọc lại, đọc tới đọc lui mà chẳng có chữ nào chịu chui vô đầu. Bây giờ chỉ có bánh mì kỳ diệu của Doremon là có thể cứu mình thôi hà. Có ai có cách nào không? Cô giáo mà thi rớt thì ê mặt lắm… Chắc phải cai internet một thời gian (cũng may là ngắn, hehehe).

Thursday, April 19, 2007

Câu đố

Đố mọi người





1. Tại sao con hươu cao cổ lại có cái cổ cao?

2. Khi cắn trái táo, mình thấy mấy con sâu thì mình sợ nhất? (câu này không đố em Trân và Năm vì em Trân và Năm đã biết rồi)


Chúc mừng sinh nhật Phương

Hôm qua đi làm về ghé chợ Shnuckz, định mua cái thiệp sinh nhật cho Phương, nhưng thấy thiệp mắc quá, nghĩ để đi chợ 1 USD mua cho rẻ (hihihi, lêu lêu mắc cỡ). Trong bụng nghĩ còn cả tuần nữa mới tới sinh nhật Phương lận. Về đến nhà gặp Phương online, chắc là cũng chờ đợi mình chúc sinh nhật. Chờ lâu quá, đành phải gợi ý. Thì ra đúng hôm qua là sinh nhật rồi. Độ rày mình bị mất khái niệm thời gian hay sao vậy ta?



Chúc cuộc sống Phương luôn hạnh phúc, tràn ngập yêu thương và tiếng cười của bé trong tuổi mới. (Ồ, vậy là tiết kiệm được 1 USD cái thiệp rồi và tiền tem nữa chứ, hehehe, nói vậy chứ mình không cố ý đâu nhe hihihi)


Monday, April 16, 2007

Sắp đi làm

Chiều nay là bữa đầu tiên đi làm, phải bỏ thằng chó con ở nhà với ông Nội. Tự dưng buồn. Nhưng đỡ lo hơn là phải đi gửi một người xa lạ. Cứ nghĩ phải gửi con, là mình buồn như không bao giờ được gặp lại nó vậy, mắc cười chưa? Không biết những người khác có giống mình không nhỉ?

Sunday, April 15, 2007

Ăn thế nào để đạt chiều cao tối đa?

Ba giai đoạn có tính chất quyết định về chiều cao là: trong bào thai, từ sơ sinh - 3 tuổi và giai đoạn dậy thì. Vì vậy, chế độ dinh dưỡng trong 3 giai đoạn này là đặc biệt quan trọng. BS Đào Thị Yến Thủy (ảnh), Trung tâm dinh dưỡng TP.HCM cho biết:

- Giai đoạn trong bào thai, người mẹ cố gắng tăng 10 - 12 kg để bé sơ sinh đạt được chiều cao 50 cm lúc chào đời. Giai đoạn sơ sinh đến 3 tuổi, năm thứ nhất bé tăng 25 cm, hai năm kế tiếp mỗi năm tăng 10 cm. Trong giai đoạn tiền dậy thì và dậy thì (10 - 16 tuổi đối với nam và 12 - 18 tuổi đối với nữ) thì sẽ có 1 - 2 năm chiều cao tăng vọt từ 8 - 12 cm/năm nếu được chăm sóc dinh dưỡng tốt. Tuy nhiên, không thể dự đoán được chính xác đó là năm nào nên vẫn phải đảm bảo dinh dưỡng cho trẻ suốt trong giai đoạn này vì đây là cơ hội cuối cùng để tăng chiều cao. Sau dậy thì, cơ thể sẽ tăng cao rất chậm.

* Có thể dự đoán chiều cao lúc trưởng thành của trẻ không, thưa BS?

- Chiều cao lúc trưởng thành của trẻ thường được các nhà chuyên môn dự đoán bằng hai công thức sau: Chiều cao lúc trưởng thành = chiều cao lúc 2 tuổi x 2 (ví dụ: lúc 24 tháng bé cao 85 cm, dự đoán bé sẽ cao 170 cm lúc trưởng thành nếu tiếp tục được nuôi dưỡng tốt). Chiều cao lúc trưởng thành = chiều cao lúc 10 tuổi: 80 x 100 (ví dụ: lúc 10 tuổi trẻ cao 140 cm thì khi trưởng thành sẽ đạt 175 cm).

* Theo bà thì cần chú ý gì trong chế độ ăn để đạt chiều cao tối đa?

"Để tăng trưởng chiều cao được liên tục, trẻ trước tiên phải được nhận đủ năng lượng cần thiết cho cơ thể mỗi ngày, ăn uống đủ lượng, đủ chất để không suy dinh dưỡng, còi cọc hay thiếu vi chất...".

- Để tăng trưởng chiều cao được liên tục, trẻ trước tiên phải được nhận đủ năng lượng cần thiết cho cơ thể mỗi ngày, ăn uống đủ lượng, đủ chất để không suy dinh dưỡng, còi cọc hay thiếu vi chất... Về khía cạnh dinh dưỡng, cần đặc biệt chú ý đến các chất dinh dưỡng đã được các nhà khoa học chứng minh là có liên quan đến sự tăng trưởng chiều cao như protein (đạm), vitamin A, vitamin D, lysin, canxi, sắt, kẽm, iốt... Ngủ đủ giấc, vận động thể dục thể thao thường xuyên trong ánh nắng mặt trời, phòng tránh bệnh tật... là những điều kiện để trẻ phát huy tối đa tiềm năng chiều cao mà di truyền cho phép.

* Nhiều người cho rằng trẻ béo phì là do sữa. Vậy có nên ngừng cho trẻ béo phì uống sữa hay không?

- Thực chất sữa chỉ góp phần nhỏ trong vấn đề này. Trẻ béo phì thèm ăn tất cả và đa số trẻ dư năng lượng là từ cơm và chất béo từ dầu mỡ. Đối với trẻ dư cân ít, nên cho trẻ sử dụng các loại sữa tươi không đường. Đối với trẻ béo phì, nên chọn loại sữa tách béo (sữa gầy, sữa không béo, sữa tách bơ... dành cho trẻ trên 6 tuổi). Trẻ béo phì vẫn cần nhận đủ lượng canxi cần thiết cho việc tăng chiều cao của cơ thể.

P.N

Friday, April 13, 2007

Nghĩ vẩn vơ hay là về già ta viết blog ra sao?

Dự báo mai lại có tuyết. Tuyết tháng tư! Sẽ đẹp lắm đây, không dơ đường, vừa xuống là tan hết. Mình thích tuyết, lúc tuyết viền trên cành cây, trên mái nhà. Trắng tinh khôi (hình như mình có viết ở đâu đó rồi thì phải? Thôi kệ, viết lại, tại anh Phong có hỏi về tuyết. Hy vọng lần này ổng có đọc). Nhưng xe chạy lên rồi thì kinh khủng, y như bùn. Vậy mới thấy không khí dơ kinh khủng. Mình nghĩ càng về già chắc người mình có khoảng 70% là hóa chất, thay vì nước.



Không biết về già thì người ta viết blog như thế nào ha. Chắc là kể chuyện đau lưng, nhức mỏi. Lúc đó không viết blog để khoe con nữa mà sẽ kể chuyện cháu nội, cháu cố (?). Phần nhớ về quá khứ chắc không thể thiếu. Những chuyện đã kể trên blog rồi thì sẽ lục ra, làm đường dẫn, kêu mọi người đọc lại. Còn comment, hy vọng lúc đó đã nghỉ hưu, nhiều thời gian, comment sẽ tưng bừng hơn ;-) Rồi một ngày cũng tổ chức họp mặt, cụng ly côm cốp, nói chuyện rôm rả (cũng bằng comment thôi, tại già quá, chẳng đi một mình được, với lại, mỗi người một phương, không có tài trợ cho đi họp mặt). Blog của con thì đã bàn giao lại cho nó rồi. Blog cũng sẽ lớn theo nó, không biết nó có giữ lại những entry ngày xưa má nó viết không hay delete cho rồi cho nhẹ account? (Vậy chắc bữa nào mình phải copy lại, giữ trong đĩa CD, mai mốt cho nó làm kỷ niệm. Chứ nó delete rồi, muốn coi lại không có!)



Chà, nghĩ xa quá rồi. Blog của mình có mở cửa được đến đó không, mà đòi bàn giao lại? hihihi Nếu bàn giao lại được chắc lúc ở “dưới kia” cũng đọc rồi cười hì hì…


Friday, April 6, 2007

Ngày em không còn yêu anh!


Chép tặng anh Hai, anh Sáu, anh Phong, Bình, Đại.


Những người nào không được tặng thì đọc (và comment) thôi, chứ đừng suy nghĩ đến mất ngủ nhé. Hihihihi. Mà viết vậy sợ có người buồn, thôi, sửa lại như vầy: Tặng cho những người không được đề tặng, với điều kiện đọc xong không được suy nghĩ đến mất ngủ, hihihi.


Có một ngày em không yêu anh

Em về nơi xa, mặc chiếc áo anh chưa từng thấy.

Chẳng lẽ có ngày ấy thật sao? Ngày em không yêu anh? Giây phút không có anh ở bên, em ngồi tưởng tượng ra cái ngày điều đó xảy ra. Uh, đúng đấy, ngày ấy anh sẽ không còn thấy em ở bên, không còn nghe giọng nói của em vang lên trong điện thoại, không còn thấy nick em sáng giữa đêm khuya với những status đầy tâm trạng... Chiếc áo em mặc cũng sẽ là chiếc áo anh chưa từng thấy. Đến ngày ấy, anh hãy hiểu, là hai đôi chân đã không còn chung bước, hai trái tim đã không còn cùng nhịp, hai tâm hồn đã không còn vấn vương...


Có một ngày

Em sẽ cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác,

Những nỗi buồn của mùa mưa khác,

Những buồn vui anh chưa có bao giờ...


Ngày em không yêu anh, em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ,

Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác.

Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quen em.

Ngày không yêu anh cũng là ngày em rời xa tổ ấm của anh và em, cũng là ngày em quay lưng với kỉ niệm, ngày em đi về phía trái tim mình dẫn đường. Những điều giản dị vẫn in dấu tiếng cười của anh sẽ không còn đủ sức giữ bước chân em. Em ra đi tìm những điều mới lạ, những buồn vui không có hình bóng anh. Ngày ấy mái tóc em sẽ không còn rủ xuống hai vai như anh vẫn thường ve vuốt, mùi hương em dùng cũng sẽ không còn giống thứ mùi anh vẫn hay hít hà. Em sẽ là em của một ngày mới, và người em ấy không còn nhớ đến anh... Em sẽ ra đi, và sẽ hiểu rằng anh vẫn vậy không hề đổi thay. Bước chân của anh trên con đường quen thuộc vẫn là bước chân của những ngày xưa ấy, khi anh mới quen em. Điệu huýt sáo của anh sẽ vẫn là những bài ca thân thuộc không chút đổi mới, và những lời yêu thương anh nói với em vẫn sẽ là những câu nhẹ nhàng, lãng đãng như màn sương trên mặt biển lúc bình minh... Phải rồi, với anh tất cả vẫn luôn là bình mình, nhưng mắt em đã luống màu hoàng hôn tự bao giờ...


Anh đã là một chàng trai mang màu tóc khác,

Nhưng năm tháng cuộc đời,

Vẫn như ngày xưa...

Cái đổi thay duy nhất của anh, có lẽ chỉ là tuổi tác. Anh sẽ già hơn, trầm lặng và chắc chắn hơn. Ánh mắt anh nhìn em sẽ sâu thẳm hơn, và nhưng lời anh nói với em sẽ ít hơn. Anh muốn em tự hiểu, anh muốn em tự đọc được những yêu thương nồng nàn trong những chăm lo thầm lặng và buồn tẻ hàng ngày. Anh tự định nghĩa mình đã không còn thích hợp với những lời thì thào dịu ngọt, với những phút rạo rực tùy hứng chợt đến chợt đi như cơn mưa rào mùa hạ. Anh sẽ yêu em như một người cha nâng niu đứa con gái, gần gũi mà xa xôi, nồng nhiệt mà kìm nén, thiết tha mà âm thầm... Nhưng trái tim đập trong lồng ngực em lúc ấy vẫn còn là trái tim cuồng nhiệt của những ngày đầu tiên, của những khát khao từ thuở ban đầu, của những gì ngây ngô và vụng dại. Trái tim ấy tìm đến với ngày em không yêu anh... Khi mà đôi mắt anh đã nhìn về phía một bờ bến yên bình vĩnh hằng nơi chân trời, trái tim em sẽ vẫn còn kiếm tìm những cuộc phiêu lưu trong bão tố. Ngày ấy, còn tàu số phận sẽ đưa em đi thật xa, bỏ lại anh trên một ga lẻ nơi anh vun đắp hạnh phúc ngoài vòng mưa gió.


Ngày ấy là ngày em không yêu anh.


(From Chouchou)


Kể chuyện cái gương



Hôm qua mình mở video của An coi lại. Phim bắt đầu quay hồi An được 2 tháng. Nó khác quá chừng. Nếu không quay, mình cũng quên mất tiêu. Coi xong thấy tiếc sao không quay lúc bé còn trong tháng, mà cũng không quay hôm sinh nhật An nữa.

Coi video mới thấy lợi ích của việc nhà mình không có 1 cái gương lớn nào (hehehe): trong phim mình mập khủng khiếp! Không có nét gì của á hậu 1 hay á hậu 2 cả (hic hic). Hên là xuống ký rồi, nếu cứ như vậy thì chắc chồng chê quá. À, nhân tiện kể chuyện cái gương cho mọi người nghe. Trong nhà không có cái gương lớn nào để có thể ưỡn ẹo nhìn từ trên xuống dưới hết, chỉ có những cái gương nhỏ, cái thì nhìn không hết cái mặt, cái thì trên cao phải bắt ghế mới thấy. Bữa kia đang ngồi cho con bú, mình than với anh xã “ước gì em có 1 cái gương nhìn hết cả người”. Chồng lục lọi một hồi, tìm được cái gương lớn. Mang vô phòng, ướm tới ướm lui. Không có chỗ nào để treo hết! Cuối cùng anh để vô trong tủ quần áo (tủ lớn, đi vô được). Thành ra bây giờ muốn coi gương, phải chui vô tủ, né bên này một chút, né bên kia 1 chút, thấy được cái bụng (ui trời!). Mà còn bị chồng cằn nhằn “ước cái gì không ước…” hihihihi

Tự dưng tuần này lạnh lại hà, chắc là không khí lạnh từ Canada thổi xuống, bắt đền người Canada thôi!