Minh Tuyet - The Son hat hay hon Quang Dung - Thanh Thao.
Tuesday, December 25, 2007
Hon Vong Phu
Hon Vong Phu 1
Hon Vong Phu 2 - Anh Tuyet
Monday, December 10, 2007
thiệp cho con
Wednesday, November 28, 2007
Không đề
Em biết không gió đã về trên phố
Lòng anh còn mở cửa đón chiều rơi
Em ra đi làm mây xám khung trời
Tình ngủ lại trong căn phòng lạnh giá
Em biết không hàng cây đâu còn lá
Giữ tình xanh bên đường phố quạnh hiu
Anh cứ đi vào ngỏ nhỏ buồn thiu
Nghe nỗi nhớ khô cằn trên cành gãy
Em biết không dấu tình ghi trang giấy
Đã nhạt nhòa dòng kỷ niệm đau thương
Đọc lại thơ mà thấy quá vấn vương
Trong đó có cả trời tình thân ái
Em biết không nếu thời gian trở lại
Anh sẽ xây một quán nhỏ trong thơ
Đón em vào giữa đêm tiệc mộng mơ
Bắt đầu lại chuyện tình trăm năm cũ.
(sưu tầm)
Tuesday, November 13, 2007
Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề một chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
Tội nghiệp người lấy chồng xa này quá!
Thursday, October 25, 2007
Buồn
Con trai cưng sau gần 1 tuần ăn cháo, nui sao mềm, bún… đã chịu ăn cơm lại rồi. Mặc dù không nhiều, cũng làm cho Mẹ đủ vui vẻ vì con không nhè đồ ăn ra như trước. Nếu không có mọi người nhắc nấu đồ ăn mềm cho con thì Mẹ cũng không biết làm gì. Con ít bệnh nên mỗi lần con bệnh, mẹ lại nhận ra mẹ không biết chăm sóc con làm sao… Mẹ thiệt là dở! Nhưng Mẹ thương con, con à. Con khóc là Mẹ đau lòng lắm, buồn lắm...
Nhưng có người dường như quên điều này. Mong người ta hiểu, và đừng làm quá, anh thương con, em cũng thuơng con vậy!
Saturday, October 20, 2007
Hai Bà Trưng
Hãy Nói Lời Từ Biệt
Bạn đã quá gắn bó rồi. Anh ta có thể rất tuyệt vời chỉ cần anh ta cố gắng một chút. Giá như anh ta có thể thay đổi. Nhưng anh ta sẽ không thay đổi. Cuối cùng bạn cũng đã phải thừa nhận điều đó. Rồi một sáng thức dậy, bạn quyết định cắt đứt và yêu cầu anh ta ra đi. Lần này bạn nói thật và biết chắc chắn điều mình đang làm.
Để làm được điều đó cần phải có sức mạnh và lòng can đảm. Tuy nhiên, dù khó đến mấy bạn cũng phải bằng mọi cách xóa bỏ nỗi ám ảnh về anh ta, vì điều đó chẳng tốt đẹp gì cho bạn cũng như cho sự thư thái tâm hồn bạn. Bạn phải cắt. Không còn cách nào khác. Anh ta sẽ không thay đổi, nhưng bạn thì có. Tất nhiên sẽ không dễ dàng, nhưng bạn phải làm.
Có lẽ bạn sẽ chờ đợi anh ta quay lại? Anh ta sẽ hứ là sẽ thay đổi, anh ta sẽ nói bất kể điều gì cần nói để quay lại cuộc sống của bạn. Đây là thời điểm nguy hiểm. Bạn sẽ bắt đầu tự nhủ: "Sau tất cả mọi chuyện, anh sẽ thật sự yêu mình. Trông anh mới đau khổ làm sao khi thiếu mình!" Bạn sẽ bị lẫn lộn giữa thói quen có bạn của anh ta và tình yêu của anh ta đối với bạn. Chỉ sau vài giờ hay vài ngày, anh ta sẽ trở lại chân tướng ban đầu và bạn lại va vào mối quan hệ với anh ta như xưa.
Hãy làm hết sức bạn. Đừng tự hành hạ mình bằng cách bỏ anh ta rồi van nài anh ta tha thứ. Bạn sẽ sai lầm. Bạn cần có can đảm và thời gian để "cai nghiện" anh ta, giống như cai nghiện ma túy vậy. Sớm hay muộn bạn cũng sẽ làm được điều đó.
Bởi vì, càng chờ đợi bao nhiêu, bạn càng mất thời gian bấy nhiêu. Nếu như sau năm năm hay mười năm nữa, anh ta vẫn không thay đổi, liệu bạn có còn muốn chung sống với anh ta không? Hay ngưng ngay ý nghĩ hoang tưởng có thể thay đổi được anh ta. Bạn không thể. Nếu anh ta nói "anh chưa chuẩn bị cho mỗi quan hệ của chúng ta" thì bạn hãy tin là anh ta đang nói thật lòng đấy. Tình yêu là nguồn sáng, nhưng yêu một người mà người đó không thật sự yêu bạn sẽ đẩy bạn xuống địa ngục.
Sau khi chia tay, nỗi đau của bạn sẽ lên đến tột đỉnh. Tất cả những gì bạn có thể nghĩ tới và bị ám ảnh là anh ta. Phản ứng của anh ta. Tình cảm của anh ta. Có thể bạn sẽ có cảm giác chết chìm. Nhưng bạn hãy nhớ dù bạn có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì mối quan hệ đó cũng không thể tồn tại được. Hãy chấp nhận điều đó.
Hãy tự chúc mừng bản thân khi bạn đã làm được điều cần phải làm và hãy khóc cho thỏa. Dù cho nỗi đau có thể làm bạn hoảng loạn, điều đó là cần thiết. Nó sẽ không kéo dài mãi mãi, đến một lúc sẽ vơi đi. Bạn sẽ được hàn gắn, sẽ quay trở lại nhịp sống thường ngày và chấp nhận rằng trong cuộc sống có những ngày vui và cũng có những ngày buồn.
Cho C và H. Cả C và H đều đã đọc và đều mất thời gian rất lâu (6 năm? 10 năm?) mới làm được. Chép lại làm kỷ niệm nhé.
Friday, September 28, 2007
Mùa về
Mùa về đong gió đầy mắt em, hàng mi thả rèm giấu heo may sau ô cửa. Biết đâu đấy, nếu ngày mai thu không về nữa. Em để dành chút gió gọi mùa sau…
Bông hồng vàng hình như cũng nhớ nhau, hay tại em lãng đãng nên mơ màng ra thế? Giọt lệ trên hoa tròn xoe, xao xác buồn lặng lẽ. Sao hoa cứ khép lòng, cánh ôm cánh chẳng rời tay? Có phải bởi phong thu làm lạnh lá hoa gầy, nên từng lớp cánh xếp gần giữ cho nhau hơi ấm?
Có vệt nắng chao nghiêng, ngày trôi qua thật chậm. Em ngồi nghịch những câu thơ chưa ghép thành vần, thơ thì chẳng buồn, nhưng sao cứ mãi dở dang, chưa viết hết dòng đã vội vã sang trang. Em ơi, em tìm gì sau những hàng giấy mới?
Trên vạt cỏ xốn xang cánh chuồn chuồn xanh khẽ đậu. Có cô gái gánh mùa thu trên vai, mang cúc vàng cốm xanh trải đều từng con phố, tiếng rao nhẹ tênh mơ hồ lướt qua, ai vô tình không nghe rõ.. Những thanh âm còn đọng mãi với mùa…
Em mơ màng nhớ chuỗi đơn âm, cô gái nhỏ trôi bồng bềnh theo gió…
con phố hoa phai em đi hài đỏ
con phố hoa cỏ sợi tóc em xanh
con phố lênh đênh ánh đèn lấp loáng
Em nghe nhạc Phú Quang và uống ly café rất đắng. Bất giác… thấy lòng mình vắng hoe… Trong em vẫn còn đứa bé hay khóc nhè, buồn vui cứ đan xen nhập nhoè chẳng rõ. Em vẫn vô tư xanh một màu lá cỏ, chẳng biết lo lắng gì ngày nổi nắng hay giông; mưa vẫn cứ rơi trắng phố trắng đồng, mà em chỉ biết ru mình ngủ ngoan bên bờ sông đứng gió...
"Muốn nhìn thấy cầu vồng phải biết lụy cơn mưa”… này thì hối lộ cho mưa một tí nắng. Nắng đi với mưa thế là hoá cầu vồng. Một cái cầu vồng dài bất tận hay tròn xoe cũng được. Em không cần mở đầu, cũng chẳng cần đâu một kết thúc…từ những ngày cầu vồng không về sau đêm mưa...
Cỏ Mềm
Wednesday, September 19, 2007
Thế là thu...
Trời lành lạnh, mình đã phải mang quần áo dài tay và vớ để mặc cho mình và cho con. Mát mát, lạnh lạnh vậy mà dễ chịu hơn là trời nóng của mùa hè. Buổi tối, dỗ con ngủ rồi nhìn ra đường, một cảm giác yên ắng tràn ngập lòng. Chỉ có ngọn đèn đường là như còn thức mà thôi. Trời trong và xanh lắm. Yêu cảm giác yên bình này làm sao. Ông xã nói, nếu em thấy ngày qua nhanh, tuần qua nhanh, năm qua nhanh có nghĩa là cuộc sống em đang sung sướng và thanh bình. Nghĩ thấy anh nói đúng. Yên bình, tĩnh lặng. Và không than "sao ngày qua nhanh dữ vậy?" nữa đâu.
Vài ngày nữa trời mưa. Mưa xong cây lá sẽ đổi màu. Trên đường thỉnh thoảng bây giờ đã có vài cây lá đỏ, lá tím rồi. Thu, rồi đông. Tự dưng giờ mình lại mong thời gian qua nhanh để mau đến Tết....
Saturday, September 8, 2007
Tô Chấn Phong
Dĩ Vãng Nhạt Nhòa, Lưu Bích - Tô Chấn Phong
Khúc Nhạc Buồn, Tô Chấn Phong
Mình muốn tìm Một Thưở Yêu Người mà Tô Chấn Phong hát, nhưng không tìm ra.
theme mới nè
Hôm nay tự dưng mình cảm thấy cô đơn. Buồn. Đi vòng vòng nghe nhạc trên Youtube, tìm lại được những bài ngày xưa mình đã nghe. Những bài như Promise Me, Torn Between Two Lovers, Right Here Waiting, Foolish Beat... Nhớ về thời còn học đại học...
Rồi đi tìm theme mới ở 360themes.com. Nhiều màu đậm ghê. Độ rày mình thích xanh lá cây và vàng. Hồng không phải màu của mình. Đỏ lại càng không phải, mình không sôi nổi đến vậy. Nhưng biết đâu 10 năm nữa mình sẽ thích màu đỏ . Cuối cùng mình tìm được theme cái lá này đây. Hài lòng.Vẫn còn chưa tìm được theme cho blog của An... Mình có thấy ladybug in the lake, Little boy, Pet House là dễ thương, để tìm thêm coi sao.
Torn Between Two Lovers
Mary MacGregor There's a time when a woman has to say what's on her mind There's been another man that I needed and I loved Torn between two lovers, feeling like a fool You musn't think you fail me just because there's someone else Could really blame you if you turn and walked away Giai điệu nhẹ nhàng, giàu cảm xúc, gợi nhớ ngày xưa... dù mình chưa bao giờ ở trong hoàn cảnh của bài hát!
eventhough she knows how much it's gonna hurt.
Before I say another word, let me tell you I love you
Let me hold you close and say these words as gently as I can
but that doesn't mean I love you less.
And he knows he can't pocess me, and he knows he never will
There's just this empty place inside of me that only he can fill.
Loving both of you is breaking all the rules
Torn between two lovers, feeling like a fool
Loving you both, is breaking all the rules
You are the first real love I've ever had
And all the thing I've ever said, I swear they still are true
for no one else can have a part of me I gave to you (chorus)
But with everything I feel inside, I'm asking you to stay (chorus)
Foolish Beat
Debbie Gibson There was a time when broken hearts and broken dreams were over I could never love again the way I love you When I was sorry, it was too late to turn around and tell you so I could never love again the way I love you Can't you see I'm now with nobody I could never love again, now that we're apart
There was a place where all you could do were wishing for a leave, lover
But now its's a new time, there's a new place where dreams just can't come true
It started the day when I left you.
I could never cry again like I did when I left you
And when we said goodbye, I look in your eyes
"Just let me beside myself without your heart".
I could never love again, now that we're apart
There was no reason, there was no reason
Just the foolish beat of my heart.
I could never cry again like I did when I left you
And when we said goodbye, I look in your eyes
"Just let me beside myself without your heart".
I could never love again, now that we're apart.
Don't you see teardrops falling down my face, since you went away
Dripped my heart, you slipped away.
Didn't know I was wrong
I never meant to hurt you, now you're gone.
Promise Me
Beverly Craven
You light up another cigarette and I pour the wine
It's four o'clock in the morning and it's starting to get light
Now I'm right where I wanna be, losing track of time,
but I wish that it was still last night.
You look like you're in another world but I can read your mind.
How can you be so far away lying by my side
When I go away I miss you, and I will be thinking of you every night and day
Just promise me, you wait for me,
'cause I'll be saving all my love for you
And I will be home soon.
Promise me, you wait for me,
I need to know you feel the same way too
And I'll be home, I'll be home soon.
Tuesday, September 4, 2007
Entry for September 04, 2007
Mình mới vừa coi cuốn Duyên Dáng Việt Nam chủ đề Hoa Sen và Em. Trong chương trình có 3 bài Hòn Vọng Phu hay ghê. Chỉ tiếc bài cuối bị bỏ mất lời "Chàng bế con trao lại gươm thề...", cảm thấy thiếu thiếu! Làm mình nhớ hồi đó mấy chị em có cuồn băng chỉ thu 3 bài này thu tới thu lui cho hết 90 phút. Mai mốt có dịp về VN thì phải tìm cho ra cuồn băng này để mang theo mới được. Tìm thêm cuồn của Lưu Bích, Tô Chấn Phong; cuồn nhạc Hoa mượn thu của bà Chân nữa...
Định về nhà viết tiếp nhưng về đến nhà thì quên mất mình định viết gì!
Monday, August 27, 2007
Bông hồng cài áo
trích Bông Hồng Cài Áo, thiền sư Thích Nhất Hạnh
để dâng mẹ,
và để làm quà Vu Lan cho những người nào có diễm phúc còn mẹ
Medford, tháng tám 1962.
... Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi , mới nói : “trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào ‘nhìn kỹ’ được mặt mẹ.” Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời, lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất, mình có cảm nghĩ : thật như là mình chưa bao giờ thật có ý thức rằng mình có mẹ.
...Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Liên và về sự hiếu để. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khó khăn, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên đi tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. Con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ, là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng : “con mà thương mẹ thì phải làm thế nào ?” Tôi trả lời : “vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi.” Bây giờ thì tôi biết rằng : “con thương mẹ thì không phải “làm thế nào” gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi làm thế nào nữa!”
...Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng lẽ chị tôi không nên đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu; người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói : “mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác.” Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói : “thôi con không lấy chồng nữa.” Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. Các ái từ sở thân, là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào là không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu, nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi, nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng quí báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.
Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết, tôi không giảng luân lý đạo đức rồi mà. Tôi chỉ nhắc anh: mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Để anh đừng quên. Để chị đừng quên. Để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn, Cũng chẳng phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo một bông hoa hồng: để anh sung sướng thế thôi.
Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh như thế này. Chiều nay, khi đi học về, hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi : “Mẹ ơi, mẹ có biết không ?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: “biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: “mẹ có biết là con thương mẹ không ?” Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi thì cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em đều là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ được sống trong ý thức tình thương bất diệt . Và ngày mai, mẹ mất, anh sẽ không hối hận, đau lòng, tiếc rằng anh không có mẹ.
Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa màu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.
http://www.youtube.com/watch?v=CjrfxS9OBHoMuốn về thăm nhà quá!
Thursday, August 23, 2007
Cám ơn anh, ông cụ!
Hôm qua bận, phải về trễ. Ác cái là người học trò cuối cùng của mình cũng phải về vì không kịp chuyến xe bus cuối. Mình phải gọi ông xã cầu cứu vì sợ đóng cửa trường và đi ra khỏi trường một mình . Bây giờ 8 giờ là trời tối thui. Khách cũng tử tế đợi tới lúc ông xã lên mới về. Anh đi bộ lên trường đón mình. Mồ hôi mồ kê thương ghê. Thương làm sao cảm giác yên tâm vì có ông xã. Yêu làm sao cái người khi mình cần thì chỉ cần lên tiếng là xuất hiện kế bên
. Chợt nhớ đó cũng là 1 trong những lý do ngày xưa đồng ý lấy anh. Yêu ông cụ lắm á!
Monday, August 20, 2007
ngụy biện
Bé An lúc 2 tháng tuổi
Thích cái đẹp là điều tự nhiên... thành ra có xao xuyến trước 1 nụ cười thì cũng đâu có sao phải không?
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ.
Ðừng trách chi những phút xao lòng.
Nhiều người thắc mắc quá nên kể lại không thôi người ta bứt rứt. Chuyện là vầy hôm đó tình cờ thấy 1 người có nụ cười thiệt dễ thương. Mỹ La tinh, cao ráo. Đi với mẹ và em gái (hổng chắc, hehehe) vô trường mình. Nụ cười đó làm mình ... .Về nhà, định kiếm hình một người nào có nụ cười giống giống để làm minh họa, thì nhớ đến nhóm nhạc Il Divo. Vô coi hình một hồi quên mất tiêu nụ cười hồi chiều vì mấy anh chàng đó ai cũng cười dễ thương cả
. Sao mình háo sắc dữ vậy không biết...
Friday, August 3, 2007
Mẹ Hạ nhát gan
Sáng nay đang tưới cây trước nhà thì có chiếc xe van màu nâu đi ngang, 2 ông ngồi trong đó ngó mình và An rất lạ. Càng khả nghi hơn nữa là một hồi lại thấy chạy ngang lần nữa. Mình sợ quá, tưới cây lẹ lẹ rồi đi vô. Độ rày cứ nghe chuyện bắt cóc, nên mình sợ lắm, nhìn ai cũng có dáng "ăn trộm búa" hết. Giống như hôm trước có chiếc trực thăng cứ lượn vòng ngay khu nhà mình hơn 5 phút. An thì thích, nhưng mình sợ. Hay là nhạy cảm quá? Vô nhà phải gọi điện thoại cho ông xã liền cho đỡ run. Rồi mình thấy mình nói lại câu mẹ Thủy nói ngày xưa "con mà có gì chắc Mẹ chết!".
Chắc phải ước "world peace" thôi
Em ước mơ, mơ gì?
Có 2 vợ chồng nhà kia, chắc là giải cứu được 1 ông thần, nên được 3 điều ước. Bà vợ đang đói quá, nên nhanh nhảu: "Ước có 1 cục dồi để ăn". Ông chồng tức mình quá, chửi vợ và nói "Tôi ước gì cục dồi dính lên trán bà". Thế là tiêu hết 2 điều ước rồi. Không lẽ bây giờ ước giàu có mà để vợ phải mang cục dồi trên trán hoài. Nên đành phải dành điều ước thứ 3 để gỡ cục dồi ra khỏi trán bà vợ. Chắc tại ngày xưa hổng có giải phẩu thẩm mỹ nên ổng đành phải ước như vậy, chứ như bây giờ thì ổng vẫn còn có thể ước giàu có mà há.
Hai bị em nhỏ tagged, rồi bị buzz nữa, mà chưa làm gì ngược lại để trả thù dân tộc hết. Nhưng em nhỏ ơi, Hai chịu thua kỳ này, không viết ra 7 điều ước của Hai đâu
Thứ nhất, Hai không biết ước gì. Kêu Hai ước rồi bị giống chuyện cục dồi thì khổ
Thứ hai, mình ước gì, càng không nên nói ra, lỡ không được, thì... quê lắm.
...Ừ há, mình đang ước gì nhỉ? Cám ơn em nhỏ nhắc, để Hai suy nghĩ coi sao. Nhưng nhất định không kể đâu, đừng có dụ khị!
Friday, July 27, 2007
chỉ coi tấm lòng mà thôi...
Câu này lấy trong một bộ phim mà mình rất "kết". Mới được người bạn copy cho nguyên bộ 20 đĩa DVD. Coi lại vẫn thấy thích như hồi đó, có thể còn hơn, vì có thêm kỷ niệm của lần coi hồi trước nữa
Monday, July 23, 2007
Entry for July 23, 2007
Đi làm, dắt thằng chó con theo trong 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Loay hoay chỉ con đọc sách rồi coi Teletubies. Lúc con về phải tăng tốc dạy, để học trò không càm ràm (bây giờ thì chưa, nhưng 2 tuần liên tục thì có thể ). Rồi nhớ hồi đó mẹ Thủy dắt mình vô lớp của Mẹ dạy, cho mình ngồi bàn cuối cùng. Chắc lúc đó mình phải là 6, 7 tuổi gì rồi. Mình vẽ vời rồi chọc mấy anh chị (lớp 12) cười mà không học được. Nghĩ lại thương Mẹ, chắc là tiết học kế tiếp phải giảng lại bài cho mấy anh chị đó
. Hổng biết ngày xưa mình có biết nịnh Mẹ như bé An nịnh mình bây giờ không nhỉ, ngồi chơi lâu lâu ngó mình cười, hay ôm hôn mình 1 cái. Hy vọng là có, để Mẹ bớt buồn mình chuyện mình quậy quá
.
Tự dưng mình thèm một kỳ nghỉ đúng nghĩa...
Ngủ yên nhé
Ngủ yên, và không bao giờ bị đau nữa...
Saturday, July 21, 2007
Thursday, July 19, 2007
Bồ công anh và Gió
Chỉ biết rằng khi Gió đưa tôi đến cánh đồng này, ước nguyện duy nhất của tôi là phải lớn thật nhanh, vươn thật dài, để Gió không phải tìm tôi giữa cánh đồng bạt ngàn những loài hoa dại, để Gió hiểu tôi đang muốn lại được bay cùng Gió, dù cho nơi đó tôi biết Gió đang vươn tới Mặt Trời kia, để Gió hiểu sự tồn tại của Gió là ở bên tôi, sẽ mang lại cho Gió hạnh phúc hơn Mặt Trời nóng bỏng kia.
Ngày qua ngày, tôi cố sống thật mạnh mẽ, vươn thật cao, nhưng Gió cứ mãi bay cao bay cao cho tới khi bị Mặt Trời làm hư đôi cánh của mình. Rồi Gió lại tìm về với tôi. Có hề gì, chỉ cần anh về với tôi dù trong phút giây chỉ để chữa lành vết thương do người khác gây ra, tôi sẽ vẫn cố vươn cao để an ủi anh, kể anh nghe câu chuyện về loài Bồ Công Anh bé nhỏ nhưng vẫn sống thật khỏe mạnh vì anh.
Gió lúc ấy thật dịu dàng và trẻ con, tôi thầm mong ước nguyện của mình thành hiện thực. Nhưng sáng hôm sau, khi Mặt Trời vừa hé mở đôi mắt cháy bỏng của mình, Gió lại bay lên, bay lên …. mặc cho loài hoa dại như tôi có níu kéo thế nào … cố gắng bay theo anh là một điều mà tôi đã làm trong suốt thời gian qua … nhưng anh bay cao quá, bay xa quá, bay nhanh quá …. Mà tôi thì mệt rồi, Gió ơi !
Tôi có thể bay cao … bay xa …. Xa hơn cả những đám mây rùa bò, chọc ghẹo những cái cây cố vươn mình cao lên, nó muốn chứng tỏ mình mạnh hơn tôi àh. Vậy thì tôi sẽ làm cho nó đổ … hà hà … kiêu ngạo là tôi. Gió là tôi.
Vậy mà có một thứ không bao giờ tôi có thể lại gần … Mặt Trời … mặc dù tôi đã cố gắng thế nào, nhưng vẫn không thể lại gần … tôi đã tức giận đến điên lên khi Mặt Trời kiêu ngạo làm hỏng đôi cánh của tôi ….Nó đã đánh thức lòng tự tôn trong tôi trỗi dậy … đến nỗi nếu không thắng được nó,không chinh phục được nó tôi sẽ không bao giờ có thể tự hào mình là Gió.
Nhưng tôi đã gặp Bồ Công Anh, bông hoa bé nhỏ từng được tôi đưa đến cánh đồng ấy. Lúc đầu chỉ là loài hoa dại nhỏ lọt thỏm trên cánh đồng, rồi bất chợt lớn dần lớn dần đến mức tôi cũng ngạc nhiên. Sao một loài hoa nhỏ bé thế lại có thể lớn nhanh như vậy?
Tôi lại gần em, những chiếc lá như khẽ vỗ về tôi … làm cho tôi cảm giác mặc dù em thật nhỏ bé, nhưng sự dịu dàng và ân cần của em khiến tôi cảm thấy thật yên bình … khiến tôi muốn chỉ ở nơi này mãi … để được nghe em kể chuyện về em, về tôi … Nhưng tình yêu của em không thể khiến cho một Gió kiêu ngạo như tôi thỏa chí … Gió cần phải bay, phải tự do … Gió cần kiêu ngạo của mình như sự sống …..
Tôi chỉ có thế làm Gió nhẹ nhàng của em mỗi khi đêm xuống …. Tôi biết em đã khóc, đã mệt mỏi vì tôi … nhưng lại cố cười mỗi khi tôi đến … Nhưng Bồ Công Anh ơi, tôi có thể làm khổ em mãi thế này sao ?
Wednesday, July 18, 2007
ui đau!
Tuesday, July 17, 2007
Ai vậy ta?
Coi nè, thời còn trẻ đẹp đó. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu
Mình thích áo dài lắm, nhưng không còn dịp để mặc nữa, tiếc quá. Vậy là không thể nào có được tủ áo dài như của mẹ Thủy hay em Trân rồi.Áo dài mẹ Thủy mặc đi dạy 1 tháng mà chưa quay hết vòng đó.Em Trân chắc cũng như vậy luôn.
Monday, July 16, 2007
Thu xa
Mùa thu nằm thiêm thiếp giữa mùi rêu
Góc vườn xưa cỏ lên màu xanh ngắt
Bong bóng mưa sau song cửa rơi đều
Ta ngồi đó bên dòng sông thơ ấu
Cái rãnh mưa lắt léo chảy qua thềm
Và ta xếp một chiếc thuyền bằng giấy
Thả xuôi dòng cùng những giấc mơ đêm
Ta sẽ đi tìm từng hang dế nhỏ
Nhốt bao diêm một chú vĩ cầm
Rồi khoái chí bỏ vào dăm lá cỏ
Áp tai chờ réo rắt những thanh âm
Ta vẫn ước những ngày không trở lại
Mùa thu mưa trong ký ức xa mờ
Tiếng trẻ thơ vẳng đâu từ phố nhỏ
Bỗng thấy làm người lớn quá bơ vơ!
Wednesday, July 11, 2007
coi phim rồi nghĩ lung tung
Hai vợ chồng mới đi làm thẻ mướn phim ở chợ Schnuckz. Vì thuê 1 cuốn được một cuốn miễn phí, nên lấy 1 cuốn Pooh Bear cho bé An và Skeleton Key cho người lớn. Thực ra người lớn mà chọn phim này là anh xã, vì mình chỉ thích phim tình cảm thôi (dạng như The Lake House vậy đó). Phim Skeleton Key hồi hộp, rùng rợn, dù không có giết người, không có ma, nhưng cũng làm mình nín thở. Ai bị tim thì đừng coi nhé.
Nhân vật chính đi chăm sóc cho một người bệnh. Cô nghĩ ông là bị chính vợ ông ếm bùa, nên cố gắng lật âm mưu. Đến cuối phim, cô phát hiện ra chính cô là người sẽ bị hy sinh. Coi xong phim mình cứ suy nghĩ hoài. Nếu một mai mà thức dậy, thấy mình không phải là mình nữa mà trong thân xác của một người khác, không nói đuợc, không ai cứu mình được, thì chắc là đau khổ lắm. Dù sao mình vẫn thích mình là mình mà, hihihi. Mình hả, không đẹp, nhưng dễ thương, mai mốt về già sẽ cực kỳ giống Mẹ, nên không lo là xấu.
Nhân vật trong phim cố gắng tìm một sự sống vĩnh cửu, nhưng mình không hiểu tại sao lại như vậy. Riêng mình, sau này, mình không muốn đầu thai trở lại, dù làm người hay bất cứ gì đi nữa. Xin cho kết thúc luôn, xin Phật độ cho mình thoát khỏi luân hồi, sinh tử. Không phải mình bi quan, mình đang sống rất vui vẻ bên người thân, bạn bè. Xin sống hết lòng ở kiếp này, rồi không nợ ai, không quan tâm có ai nợ mình. Và ... trở về hư không!
Friday, July 6, 2007
Bài hát cũ
Trò chơi năm lá kết thuyền
Nào bạn lại chơi năm lá kết thuyền
Thuyền chạy ngược xuôi đi khắp bao miền
Bạn bè cùng vui theo những lá thuyền
Thuyền chở về đâu những ước mơ ngoan.
Là màu xanh lam hay lá nâu buồn
Là thuyền của em, em quý vô ngần
Bạn bè của em ở bốn phương trời
Nào vì màu da mà cách xa nhau
Dập dờn sóng nước thuyền đầy gió bấc
Sóng vui ra khơi với ông mặt trời
Ngập tràn ánh mắt, tràn đầy ước muốn
Biết bao yêu thương đón em vào đời.
Trái đất này là của chúng mình
Quả bóng xanh bay giữa trời xanh
Bồ câu ơi tiếng chim gù thương mến
Hải âu ơi cánh chim vờn trên sóng
Cùng bay nào - Cho trái đất quay
Cùng bay nào - Cho trái đất quay
Vàng trắng đen tuy khác màu da
Bạn yêu ơi, chúng ta là hoa quý
Đầy hương thơm nắng tô màu tươi thắm
Màu hoa nào - Cũng quý cũng thơm
Màu da nào - Cũng quý cũng thơm
Cùng xiết tay môi thắm cười xinh
Bình minh ơi khúc ca này êm ấm
Học chăm ngoan đắp xây đời tươi sáng
Hành tinh này - Là của chúng ta
Hành tinh này - Là của chúng ta
Cám ơn mẹ Nhất tìm lại lời bài này cho Hạ nha!
bị tagged
1. Mình thích cổ nhạc. Mình làm quen với cây đàn tranh từ lúc 10 tuổi (bà Đía tặng cây đàn đầu tiên, cậu Ba tặng cây đàn thứ 2). Học nhà văn hóa thiếu nhi 4 năm. Rồi học đàn ca tài tử 3 năm. Mình đàn cũng khá đó nha
2. Mình sợ thay đổi. Thích cái gì là thích hoài, hổng muốn thay đổi vì... sợ phiêu lưu mạo hiểm, và sợ quên
3. Mình rất hay quên. Quần áo mua về trong tủ rồi quên mình đã mua rồi. Đi shopping lần tới lại than "hổng có đồ mặc" và rinh về thêm mấy bộ nữa.
4. Mình (quá) quan tâm đến cảm xúc của người khác. Người ta chỉ khác một chút là mình buồn, lo không biết mình có làm người ta buồn không, rồi buồn cả ngày, nặng lòng cả ngày!
5. Rất chậm: Suy nghĩ cũng chậm, hành động cũng chậm. Nhiều khi đọc một entry của bạn rồi, phải suy nghĩ, coi viết comment ra sao, vì sợ mình comment tầm bậy rồi làm hỏng entry tâm huyết của bạn mình.
6. Tên nickname của mình (nhiều lắm đó): Cùi thơm xuất khẩu, Phì Phò, Mập. Mình thích nhất tên "chị (của) Bợm". Bợm là ai thì thuộc về bí mật của người khác rồi.
7. Mình không thích màu trắng. Đơn giản chỉ vì khi mặc đồ trắng, mình có cảm giác không yên tâm. Lần trước đi coi xe cũng vậy, không muốn mua 1 chiếc xe kiểu dáng đẹp lắm, chỉ vì nó màu trắng.
Rồi nè, đây là phần mình thích nè hihihi. Các bạn sau đây chuẩn bị nha:
1. Ái Chân
2. Năm
3. Phương
4. Quỳnh Giao
5. mẹ Hương
6. mẹ Nhất
7. bé Mai
Cố lên, cố lên!