Monday, August 27, 2007

Bông hồng cài áo

trích Bông Hồng Cài Áo, thiền sư Thích Nhất Hạnh

để dâng mẹ,
và để làm quà Vu Lan cho những người nào có diễm phúc còn mẹ
Medford
, tháng tám 1962.

... Mẹ là một dòng suối, một kho tàng vô tận, vậy mà lắm lúc ta không biết, để lãng phí một cách oan uổng. Mẹ là một món quà lớn nhất mà cuộc đời tặng cho ta, những kẻ đã và đang có mẹ. Đừng có đợi đến khi mẹ chết rồi , mới nói : “trời ơi, tôi sống bên mẹ suốt mấy mươi năm trời mà chưa có lúc nào ‘nhìn kỹ’ được mặt mẹ.” Lúc nào cũng chỉ nhìn thoáng qua. Trao đổi vài câu ngắn ngủi. Xin tiền ăn quà. Đòi hỏi mọi chuyện. Ôm mẹ mà ngủ cho ấm. Giận dỗi. Hờn lẫy. Gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho mẹ phải lo lắng, ốm mòn, thức khuya, dậy sớm vì con. Chết sớm cũng vì con. Để mẹ phải suốt đời bếp núc, vá may, giặt rửa, dọn dẹp. Và để mình bận rộn suốt đời, lên xuống ra vào lợi danh. Mẹ không có thì giờ nhìn kỹ con. Và con không có thì giờ nhìn kỹ mẹ. Để khi mẹ mất, mình có cảm nghĩ : thật như là mình chưa bao giờ thật có ý thức rằng mình có mẹ.

...Ngày Vu Lan ta nghe giảng và đọc sách nói về ngài Mục Liên và về sự hiếu để. Công cha, nghĩa mẹ. Bổn phận làm con. Ta lạy Phật cầu cho mẹ sống lâu. Hoặc lạy mười phương tăng chú nguyện cho mẹ được tiêu diêu nơi cực lạc, nếu mẹ đã mất. Con mà không có hiếu là con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương, hiếu chỉ là giả tạo, khó khăn, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ hết rồi. Cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ, như vậy là đủ. Mà thương mẹ không phải là một bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên. Như khát nước thì uống. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ phải đây không phải là luân lý, là bổn phận. Phải đây là lý đương nhiên. Con thì đương nhiên thương mẹ, cũng như khát thì đương nhiên đi tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. Con cần mẹ, mẹ cần con. Nếu mẹ không cần con, con không cần mẹ, thì đó không phải là mẹ, là con. Đó là lạm dụng danh từ mẹ con. Ngày xưa, thầy giáo hỏi rằng : “con mà thương mẹ thì phải làm thế nào ?” Tôi trả lời : “vâng lời, cố gắng, giúp đỡ, phụng dưỡng lúc mẹ về già và thờ phụng khi mẹ khuất núi.” Bây giờ thì tôi biết rằng : “con thương mẹ thì không phải “làm thế nào” gì hết. Cứ thương mẹ, thế là đủ lắm rồi, đủ hết rồi, cần chi phải hỏi làm thế nào nữa!”

...Tôi kể chuyện này, anh đừng nói tôi khờ dại. Đáng lẽ chị tôi không nên đi lấy chồng, và tôi, tôi không nên đi tu mới phải. Chúng tôi bỏ mẹ mà đi, người thì theo cuộc đời mới bên cạnh người con trai thương yêu; người thì đi theo lý tưởng đạo đức mình say mê và tôn thờ. Ngày chị tôi đi lấy chồng, mẹ tôi lo lắng lăng xăng, không tỏ vẻ buồn bã chi. Nhưng đến khi chúng tôi ăn cơm trong phòng, ăn qua loa để đợi giờ rước dâu, thì mẹ tôi không nuốt được miếng nào. Mẹ nói : “mười tám năm trời nó ngồi ăn cơm với mình, bây giờ nó ăn bữa cuối cùng rồi thì nó sẽ đi ăn ở một nhà khác.” Chị tôi gục đầu xuống mâm cơm, khóc. Chị nói : “thôi con không lấy chồng nữa.” Nhưng rốt cuộc thì chị cũng đi lấy chồng. Còn tôi thì bỏ mẹ mà đi tu. Các ái từ sở thân, là lời khen ngợi người có chí xuất gia. Tôi không tự hào chi về lời khen đó cả. Tôi thương mẹ, nhưng tôi có lý tưởng, vì vậy phải xa mẹ. Thiệt thòi cho tôi, có thế thôi. Ở trên đời, có nhiều khi ta phải chọn lựa. Mà không có sự chọn lựa nào là không khổ đau. Anh không thể bắt cá hai tay. Chỉ khổ là vì muốn làm người nên anh phải khổ đau. Tôi không hối hận vì bỏ mẹ đi tu, nhưng tôi tiếc và thương cho tôi vô phúc thiệt thòi, nên không được hưởng thụ tất cả kho tàng quí báu đó. Mỗi buổi chiều lạy Phật, tôi cầu nguyện cho mẹ. Nhưng tôi không được ăn chuối ba hương, xôi nếp một và đường mía lau.

Anh cũng đừng tưởng tôi khuyên anh: không nên đuổi theo sự nghiệp mà chỉ nên ở nhà với mẹ. Tôi đã nói là tôi không khuyên răn ai hết, tôi không giảng luân lý đạo đức rồi mà. Tôi chỉ nhắc anh: mẹ là chuối, là xôi, là đường, là mật, là ngọt ngào, là tình thương. Để anh đừng quên. Để chị đừng quên. Để em đừng quên. Quên là một lỗi lớn, Cũng chẳng phải là lỗi nữa, mà là một sự thiệt thòi. Mà tôi không muốn anh chị thiệt thòi, vô tình mà bị thiệt thòi, khờ dại mà bị thiệt thòi. Tôi xin cài vào túi áo một bông hoa hồng: để anh sung sướng thế thôi.

Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh như thế này. Chiều nay, khi đi học về, hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi : “Mẹ ơi, mẹ có biết không ?” Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên, và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: “biết gì?” Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: “mẹ có biết là con thương mẹ không ?” Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi thì cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em đều là con của mẹ. Mẹ và anh sẽ sung sướng, sẽ được sống trong ý thức tình thương bất diệt . Và ngày mai, mẹ mất, anh sẽ không hối hận, đau lòng, tiếc rằng anh không có mẹ.

Đó là điệp khúc tôi muốn ca hát cho anh nghe hôm nay. Và anh hãy ca, chị hãy ca, em hãy ca cho cuộc đời đừng chìm trong vô tâm, quên lãng. Đóa hoa màu hồng tôi cài trên áo anh rồi đó. Anh hãy sung sướng đi.

http://www.youtube.com/watch?v=CjrfxS9OBHo

Muốn về thăm nhà quá!

Thursday, August 23, 2007

Cám ơn anh, ông cụ!

Hôm qua bận, phải về trễ. Ác cái là người học trò cuối cùng của mình cũng phải về vì không kịp chuyến xe bus cuối. Mình phải gọi ông xã cầu cứu vì sợ đóng cửa trường và đi ra khỏi trường một mình . Bây giờ 8 giờ là trời tối thui. Khách cũng tử tế đợi tới lúc ông xã lên mới về. Anh đi bộ lên trường đón mình. Mồ hôi mồ kê thương ghê. Thương làm sao cảm giác yên tâm vì có ông xã. Yêu làm sao cái người khi mình cần thì chỉ cần lên tiếng là xuất hiện kế bên . Chợt nhớ đó cũng là 1 trong những lý do ngày xưa đồng ý lấy anh. Yêu ông cụ lắm á!

Monday, August 20, 2007

ngụy biện

Bé An lúc 2 tháng tuổi

Thích cái đẹp là điều tự nhiên... thành ra có xao xuyến trước 1 nụ cười thì cũng đâu có sao phải không?

Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ.
Ðừng trách chi những phút xao lòng.

Nhiều người thắc mắc quá nên kể lại không thôi người ta bứt rứt. Chuyện là vầy hôm đó tình cờ thấy 1 người có nụ cười thiệt dễ thương. Mỹ La tinh, cao ráo. Đi với mẹ và em gái (hổng chắc, hehehe) vô trường mình. Nụ cười đó làm mình ... .Về nhà, định kiếm hình một người nào có nụ cười giống giống để làm minh họa, thì nhớ đến nhóm nhạc Il Divo. Vô coi hình một hồi quên mất tiêu nụ cười hồi chiều vì mấy anh chàng đó ai cũng cười dễ thương cả . Sao mình háo sắc dữ vậy không biết...

Friday, August 3, 2007

Mẹ Hạ nhát gan

Chuyện này kể bên này vì không muốn ông xã biết, ông xã biết là mai mốt khỏi dắt An đi chơi luôn. Hôm sáng thứ 5 ở nhà thấy buồn, mình dắt An đi công viên hôm trước chơi. Ở đó tự dưng có 1 con chó chạy đến hửi An và mình. Mình chụp lấy An bồng lên cao liền, An thì kêu "e e", giọng thì hơi sợ, nhưng mặt mày tỉnh queo. Mình kêu "help!" mà mấy bà Mỹ đen đứng gần đó tỉnh queo (một lát sau nghe mấy bả phân trần, rằng không biết chó của ai, rằng nó chỉ muốn có người chơi thôi). Rồi con chó chạy mất! Một hồi nó quay lại, cảnh cũ diễn lại, nhưng lần này mình không kêu cứu làm chi mà nạt con chó "NO!", nó bỏ chạy luôn (hehehe, nó sợ mình, vậy là mình gan chứ ). Thiệt, lần đầu tiên dắt An đi chơi một mình mà còn vậy nữa.

Sáng nay đang tưới cây trước nhà thì có chiếc xe van màu nâu đi ngang, 2 ông ngồi trong đó ngó mình và An rất lạ. Càng khả nghi hơn nữa là một hồi lại thấy chạy ngang lần nữa. Mình sợ quá, tưới cây lẹ lẹ rồi đi vô. Độ rày cứ nghe chuyện bắt cóc, nên mình sợ lắm, nhìn ai cũng có dáng "ăn trộm búa" hết. Giống như hôm trước có chiếc trực thăng cứ lượn vòng ngay khu nhà mình hơn 5 phút. An thì thích, nhưng mình sợ. Hay là nhạy cảm quá? Vô nhà phải gọi điện thoại cho ông xã liền cho đỡ run. Rồi mình thấy mình nói lại câu mẹ Thủy nói ngày xưa "con mà có gì chắc Mẹ chết!".

Chắc phải ước "world peace" thôi (hehehe, giống câu trả lời tủ đi thi hoa hậu quá ).

Em ước mơ, mơ gì?

Em nhỏ ơi, em có biết chuyện này không?
Có 2 vợ chồng nhà kia, chắc là giải cứu được 1 ông thần, nên được 3 điều ước. Bà vợ đang đói quá, nên nhanh nhảu: "Ước có 1 cục dồi để ăn". Ông chồng tức mình quá, chửi vợ và nói "Tôi ước gì cục dồi dính lên trán bà". Thế là tiêu hết 2 điều ước rồi. Không lẽ bây giờ ước giàu có mà để vợ phải mang cục dồi trên trán hoài. Nên đành phải dành điều ước thứ 3 để gỡ cục dồi ra khỏi trán bà vợ. Chắc tại ngày xưa hổng có giải phẩu thẩm mỹ nên ổng đành phải ước như vậy, chứ như bây giờ thì ổng vẫn còn có thể ước giàu có mà há.

Hai bị em nhỏ tagged, rồi bị buzz nữa, mà chưa làm gì ngược lại để trả thù dân tộc hết. Nhưng em nhỏ ơi, Hai chịu thua kỳ này, không viết ra 7 điều ước của Hai đâu .
Thứ nhất, Hai không biết ước gì. Kêu Hai ước rồi bị giống chuyện cục dồi thì khổ . Phải chi có thể ăn gian như chị Ba, gợi ý Hai viết từ điều 1 đến điều 7 đều là ước mạnh khỏe (Điều 1: Mẹ khỏe, điều 2: Bố khỏe, điều 3: Ngoại khỏe, điều 4: v.v...); hay là ước "mọi điều ước đều thành hiện thực" (như vậy thì chỉ cần có 1 điều mà thôi). Chị Ba đó em, kỳ lắm
, gợi ý Hai viết, Hai chưa kịp viết, đã viết rồi, làm sao Hai viết y vậy được?
Thứ hai, mình ước gì, càng không nên nói ra, lỡ không được, thì... quê lắm.

...Ừ há, mình đang ước gì nhỉ? Cám ơn em nhỏ nhắc, để Hai suy nghĩ coi sao. Nhưng nhất định không kể đâu, đừng có dụ khị!