Những bông hoa cúc vàng căng cứng
Đưa ta tới những mùa thu xa xưa
Những mùa thu còn nhau trên mỗi câu thơ
Những mùa thu còn nhau trong từng giọng nói
Giấc ta mơ
Bài hát đã cất trong sâu thẳm đêm mưa
Như tình yêu đầu tiên nhốt trong sắc vàng hoa cúc
Như đã cố quên trên ngực anh, em khóc
Hôm chia tay, trong ngõ vắng, trăng mờ
Có mùa đông trong hơi thở mùa thu
Phải không em?
Anh đã đi những giật mình đang đêm
Lúc quờ tay chạm phải bóng mình
Xô phải tiếng thở dài
và làm vỡ nó
Để ngồi thức ghép lại từng vụn vỡ
nối bừng lên ban mai
Tất cả cúc vàng biết được
Tiếc rằng mùa thu đã phai
Hoàng Anh Tú
No comments:
Post a Comment