Lại hết một tuần. Hình như càng lớn thì thời gian càng trôi nhanh thì phải. Ngó qua ngó lại đã hết ngày. Ngó qua ngó lại thì hết tuần. Nhớ hồi còn đi học lâu lắm mới hết một tuần kia mà! Nhìn lại thấy thời đi học xa như giấc chiêm bao vậy. Giờ đâu ai còn có thời giờ mà đi ngắm hoàng hôn ở khu Lâm Viên, khu Đập đá của trường Tổng hợp trên Thủ Đức, rồi ăn sinh nhật ở đảo gì đó, cắm trại ở thác Tiên. Mình nhớ hồi đó mấy anh em đi chơi vui ơi là vui, bây giờ mỗi người một mối quan tâm riêng, có được thời giờ chào nhau trên mạng là đã quý lắm rồi. Hôm bữa liên lạc lại được với anh Sáu, mình và Phương nói chuyện vui quá chừng. Mình hỏi, không biết mười hai năm nữa tụi mình có còn nhắc chuyện kỷ niệm nữa không? Những “thời thơ ngây” và “thời dại khờ” đã qua rồi, chỉ là những hình ảnh cũ, giữ lại để có cái mà nghĩ khi nghĩ về quá khứ, vậy thôi. Làm sao kéo lại thời gian, mà kéo lại để làm gì? Hiện tại không vui hơn sao? Giờ có tiếc thì chỉ tiếc là không còn được đi ăn hàng thả cửa như ngày xưa. Nhớ Chân kêu, càng buồn thì càng ăn nhiều. Nhưng mình nghĩ, khi mà buồn thiệt, buồn quá sẽ không ăn nổi đâu. Như vậy, những cái buồn ngày xưa đó chỉ là những cái buồn vu vơ của thời mới lớn mà thôi. Mà kệ, lấy lý do “buồn buồn” để đi ăn hàng thì có sao?
No comments:
Post a Comment