Mùa về đong gió đầy mắt em, hàng mi thả rèm giấu heo may sau ô cửa. Biết đâu đấy, nếu ngày mai thu không về nữa. Em để dành chút gió gọi mùa sau…
Bông hồng vàng hình như cũng nhớ nhau, hay tại em lãng đãng nên mơ màng ra thế? Giọt lệ trên hoa tròn xoe, xao xác buồn lặng lẽ. Sao hoa cứ khép lòng, cánh ôm cánh chẳng rời tay? Có phải bởi phong thu làm lạnh lá hoa gầy, nên từng lớp cánh xếp gần giữ cho nhau hơi ấm?
Có vệt nắng chao nghiêng, ngày trôi qua thật chậm. Em ngồi nghịch những câu thơ chưa ghép thành vần, thơ thì chẳng buồn, nhưng sao cứ mãi dở dang, chưa viết hết dòng đã vội vã sang trang. Em ơi, em tìm gì sau những hàng giấy mới?
Trên vạt cỏ xốn xang cánh chuồn chuồn xanh khẽ đậu. Có cô gái gánh mùa thu trên vai, mang cúc vàng cốm xanh trải đều từng con phố, tiếng rao nhẹ tênh mơ hồ lướt qua, ai vô tình không nghe rõ.. Những thanh âm còn đọng mãi với mùa…
Em mơ màng nhớ chuỗi đơn âm, cô gái nhỏ trôi bồng bềnh theo gió…
con phố hoa phai em đi hài đỏ
con phố hoa cỏ sợi tóc em xanh
con phố lênh đênh ánh đèn lấp loáng
Em nghe nhạc Phú Quang và uống ly café rất đắng. Bất giác… thấy lòng mình vắng hoe… Trong em vẫn còn đứa bé hay khóc nhè, buồn vui cứ đan xen nhập nhoè chẳng rõ. Em vẫn vô tư xanh một màu lá cỏ, chẳng biết lo lắng gì ngày nổi nắng hay giông; mưa vẫn cứ rơi trắng phố trắng đồng, mà em chỉ biết ru mình ngủ ngoan bên bờ sông đứng gió...
"Muốn nhìn thấy cầu vồng phải biết lụy cơn mưa”… này thì hối lộ cho mưa một tí nắng. Nắng đi với mưa thế là hoá cầu vồng. Một cái cầu vồng dài bất tận hay tròn xoe cũng được. Em không cần mở đầu, cũng chẳng cần đâu một kết thúc…từ những ngày cầu vồng không về sau đêm mưa...
Cỏ Mềm